Những lá cờ lên tiếng – Nghi Tưởng

Vấn đề hai lá cờ, hay lá cờ thứ ba nào đó thực sự đã được nhiều người Việt trong ngoài nước bàn đến nhiều lần , gần đây hai cây bút Jonathan London và Huy Đức đã tham gia bằng hai bút pháp và những cách tiếp cận, định hướng vấn đề khác nhau , nhưng tựu trung cũng nói đến gốc gác của hai lá cờ, tâm trạng của những người “đứng “ dưới hai lá cờ đó và sau cùng , dù cách diễn giải khác nhau , cả J. London và Huy Đức lẫn một số người viết liên can đều có gần chung một đề nghị là tránh để sự khác biệt của hai lá cờ đó làm tổn hại thêm cho ước muốn tìm đến sự tự do , dân chủ , công bằng, hoà giải cho người Việt Nam cùng với sự vẹn toàn lãnh thổ và thịnh vượng , hoà bình .

Thế giới mạng lại được khuấy động vì việc cờ quạt này , đồng thời sau hay bên dưới những bài viết liên quan đều vẫn tràn ngập những comments , nhẹ nhàng thì góp ý thuận nghịch một cách ôn hoà , những cái đầu nóng ý thức chính trị , căn cước riêng tư ở cả hai phía “ cờ “ thì lại có dịp chửi rủa , nhục mạ , lên án từ người viết đến người tham gia tranh luận . Điều đáng lưu ý là hầu như đa phần các tranh luận nóng bỏng nhất vẫn là từ những người Việt xa xứ ôm giữ lá cờ Vàng gốc gác và một số các tay viết vẫn được gọi là “ Dư Luận Viên “ của nhà nước Việt Nam đứng ra “ xuất chiêu “ bảo vệ lá cờ Đỏ , phần còn lại là những ngòi bút “mát “ hơn như J. London , Huy Đức , Gocomay , Oanh Yen Thi Pham , Phạm Thị Hoài …

Điều đặc biệt ghi nhận là hầu hết những người được coi là “Bất Đồng Chính Kiến “ , “ Phản Kháng Chế Độ “ , là những người hoặc cựu đảng viên đảng cộng sản Việt Nam ( csvn) , cựu viên chức , cựu chiến binh, trí thức của chế độ cộng sản , người không cộng sản , chống cộng sản trong nước , đa số đều giữ thái độ yên lặng trước vấn đề nhậy cảm này . Việc hai người trẻ Phương Uyên và Nguyên Kha kèm lá cờ Vàng trong các tài liệu phản kháng Trung Quốc xâm lăng và đảng cộng sản Việt Nam là chọn lựa của hai bạn , tuy nhiên nhiều người chống chế độ csvn khác trong nước , kể cả những người đã , đang bị cầm tù , hầu như không ai dùng lá cờ hay biểu tượng nào để gắn vào sự phản kháng của mình .

Hai lá cờ ấy đã một lần cùng lên tiếng tại Đức , hai nhóm người Việt xa xứ , xuất xứ Bắc Nam khác biệt, hoàn cảnh đến nước ngoài cũng khác biệt , tuy nhiên lần đầu tiên họ xuất hiện bên nhau dưới hai lá cờ chia chung lịch sử cuộc nội chiến đẫm máu ở hai phía đối nghịch mà những con người Việt Nam hôm ấy ở Đức không hề nhìn nhau hằn thù , khích bác , họ chỉ cùng nhau lên tiếng bảo vệ đất nước chống kẻ ngoại xâm phương Bắc .

Vào gần cuối thập niên 80 các trại tỵ nạn người Việt ở Hồng Kông đặc biệt có số đông thuyền nhân tỵ nạn đến từ miền Bắc bên cạnh các đồng hương , đồng cảnh đến từ các tỉnh duyên hải phía Nam . Ở các trại tỵ nạn Philippines, Nhật Bản và Đông Nam Á hầu như chỉ có tuyệt đại đa số ra đi từ miền Nam . Dù từ đâu đến các thuyền nhân Việt Nam ở Hồng Kông và các nơi khác đều chứng tỏ mình là “ Nạn Nhân Chính Trị của Chế Độ CSVN “để được thế giới tự do đón nhận vào định cư như người tỵ nạn chính trị. Sau Trại Cấm Hồng Kông và năm 1989 thì thuyền nhân Việt Nam còn phải qua kì thanh lọc cam go để được công nhận là người Tỵ Nạn Chính Trị chạy trốn csvn , người thất bại phải chấp nhận cưỡng chế hồi hương về Việt Nam. Theo Wikipedia thì từ 1975 đến 1990 có 143,000 thuyền nhân Việt Nam đến Hồng Kông , trong số đó hơn 67,000 người đã phải hồi hương về Việt Nam, những người bị cưỡng chế hồi hương đã đấu tranh, chống đối kịch liệt , có khi bị đàn áp thô bạo ném lên những chuyến tầu đau buồn về lại Việt Nam .

Một ngày 30 tháng Tư tại trại tỵ nạn Việt Nam ở Hồng Kông hai nhóm thuyền nhân Bắc Nam đã xung đột bạo động với nhau gây ra đám cháy lớn và nhiều nạn nhân thương vong , chính phủ Hồng Kông phải huy động cả lực lượng quân đội lẫn cảnh sát dã chiến để khống chế cuộc bạo loạn này . Khi nhóm Thuyền Nhân Nam Việt Nam tổ chức ngày “ Quốc Hận 30/4 “ với là cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của Việt Nam Cộng Hoà , những bài diễn văn, khẩu hiệu vang dội chống cộng sản xâm lược cưỡng chiếm miền Nam tình cờ có đoạn nói đến “ Bọn Xâm Lược Từ Miền Bắc “ , đa số thuyền nhân gốc Bắc thoạt đầu cũng tham gia cuộc lễ để bầy tỏ chính kiến ” tỵ nạn chống csvn ” , nhưng một số nhỏ người trẻ gốc Quảng Ninh , Hải Phòng vốn là vùng đất ngang tàng sứ biển, sứ cảng, bỗng cảm thấy câu nói đụng chạm đến chất …Bắc của mình, lời ra tiếng vào , kẻ bị mắng là “ Việt Cộng nằm vùng “ , kẻ phản đối sự “ xâm phạm gốc gác“ . Cuộc chiến sau cùng bùng nổ lan rộng , điều bi hài nhất là phía “ Thuyền nhân tỵ nạn cs miền Bắc “ không biết lấy gì làm “ Cờ phe ta “ chống lại phe …tỵ nạn Cờ Vàng , sau cùng một rồi nhiều là cờ Đỏ tự chế đã được kéo lên cho “ chiến tuyến “ bảo vệ … danh dự gốc Bắc . Ở Hải Ngoại người Việt Tỵ Nạn bàn tán là cộng sản mở cửa tù ở Quảng Ninh cho tội phạm chậy đến Hồng Kông phá hoại “ chính nghĩa “ của người tỵ nạn miền Nam . Người viết bài nầy đã có một năm làm việc tình nguyện giúp thuyền nhân Việt Nam , cả Bắc lẫn Nam , khi họ đã bị giam giữ trong các Trại Cấm Hồng Kông vào cuối thập niên 80 . Câu chuyện hai lá cờ và ngày 30/4 bạo loạn đẫm máu ấy đã được nhiều thuyền nhân đáng tin cậy ở cả hai phía , một số tu sĩ làm việc cho người tỵ nạn VN và viên chức Liên Hiệp Quốc kể lại cho người viết.

Ở Việt Nam mỗi lần diễn ra đại hội thể thao khu vực ASEAN , được gọi là SEA Games , đội túc cầu Việt Nam là một đội mạnh thường vào đến chung kết , những ngày diễn ra chung kết bóng đá Sea Games có đội Việt Nam vào chung kết thì cả đất nước lên cơn sốt ủng hộ đội nhà . Khắp đường phố Hà Nội , Sàigòn và thành phố khắp nước , tại các nơi tập trung thường là quán càfê, quán ăn , câu lạc bộ và cả trên đường phố đều rực một mầu cờ đỏ , băng đỏ quấn đầu , người trẻ , người già , đàn ông hay phụ nữ khi nhập vào những đám đông ấy đều đồng thanh hét lớn “ Việt Nam Chiến Thắng “ và tung vẫy những là cờ Đỏ sao Vàng . Người viết hình dung nếu lúc này một người nào liều mạng tung ra một là cờ khác mầu và hô lên khẩu hiệu “ Hãy dẹp cờ Đỏ cs “ , hẳn nhiên đám đông cuồng nộ này sẽ vung những cán cờ Đỏ của “ đội nhà “đập nát kẻ “ nội tuyến” , “ phản bội “ấy .

Vâng , những là cờ Đỏ ở Hồng Kông, hay Hà Nội, Cần Thơ, Hải Phòng, Đà Nẵng , Sài Gòn , đôi khi từ cả những du học sinh từ Việt Nam , người đi xuất khẩu lao động , ngay cả các bạn trẻ con cháu người miền Nam đang sống trong nước , kể cả hậu duệ của những người đã “ Bỏ phiếu chống cộng bằng chân , bằng tầu , thuyền “ từ 1954 đến sau 1975 , con cháu những người đã đi ODP, HO , có khi họ cũng ở trong dòng người cuồng say SEA Games và bóng đá ấy mà không hẳn phải là người ủng hộ chế độ cộng sản hiện hữu ở Việt Nam qua lá cờ “đội nhà, nước mình “ấy .

Vâng, nếu bạn đến Little Sàigòn, San Jose ở California , Houston, Dallas ở Texas nước Mỹ , hay Cabramatta , Bankstown , Footscray, Springvale , Perth , Adelaide , Brisbane ở Úc , đến vùng Việt Nam ở Paris , London , Toronto , Ottawa, ở Berlin, Munich vào ngày 30 tháng Tư hàng năm mà vẫy lên ngọn cờ Đỏ nêu trên , tôi cũng chắc chắn là lá cờ ấy sẽ thấm đỏ máu oán hận trong ba mươi giây.

Cuộc chiến đau thương đã phủ cờ trên trăm ngàn người con Việt Nam , cũng đã truy điệu và phong liệt sĩ cho hàng triệu người Việt khác dưới một sắc cờ , nó cũng đã giết hàng triệu người không hề chọn lá cờ nào và vẫn không có yên vui , hạnh phúc cho đến ngày hôm nay dưới lá cờ chiến thắng .

Chính quyền Việt Nam hiện hữu và những người chống lại chế độ này khắp nơi hãy lắng nghe những là cờ ấy nói tiếng nói của riêng nó đại diện cho những thực thể thực tế riêng và nỗi đau nhục nhược tiểu chia chung .

Vâng, ai cũng biết câu “Được làm vua , thua làm giặc “ , lá cờ do kẻ thắng làm ra hay nắm giữ như biểu tượng quyền bính , tuy nhiên quyền bính và cả vàng son xưa cũ đều không tồn tại vĩnh viễn , chỉ có tiếng nói đồng thuận vào lúc đúng nhất , hợp với ý nguyện chính đáng của nhân loại và nhân dân sẽ tự nó xoá đi những khác biệt của sắc màu và chính kiến.

Trước mắt , tôi muốn được ôm hôn những người Việt Nam đồng bào của tôi khi họ không chăm chú vào lá cờ mang theo mà chỉ cùng nhau thét lên tiếng phẫn nộ đòi cứu nước . Xin đừng buộc tội hay suy tôn bất cứ là cờ nào mà hãy nhìn vào tâm tư những người Việt Nam đang đòi hỏi nhiều hơn một mầu cờ .

Nghi Tưởng
Cuối tháng Năm 2013

21 thoughts on “Những lá cờ lên tiếng – Nghi Tưởng

  1. Kính thưa ông/bà Nghi Tưởng
    “Thét lên tiếng phẫn nộ” mà cứu được nước thì hay quá nhỉ. Mà người ta chỉ cứu nước khi nước mất rồi, vậy nước mất bao giờ thế ông/bà? Hay là vì chính quyền miền nam ngày trước để mất Hoàng Sa nên bây giờ phải cứu? Nếu thế thì phải xông ra Biển Đông oánh nhau với đám Ba Tàu, nó đông quân hơn, nhiều tàu chiến, máy bay hơn vẫn cứ đánh, đánh đến người cuối cùng cho hả dạ những người yêu nước bằng internet. Thú thật với ông/bà, nếu chỉ lên internet “thét lên”, hè nhau chửi Tàu búa xua mà đòi được Hoàng Sa thì tôi thừa sức. Hay yêu nước bây giờ là phải chung sức lật đổ béng cái chính quyền cộng sản ở Việt Nam nhỉ? Cờ vàng làm mất Hoàng Sa, cờ đỏ giữ được Trường Sa, theo ông/bà thì cờ nào yêu nước hơn cờ nào?

    • @Trần Văn Hồng nên đọc và tìm hiểu thêm rồi hãy comment.

      • Kính gửi ông/bà Kaka Tran (không phải Caca Tran)!
        Người có gan khệnh khạng khuyên người khác “nên đọc và tìm hiểu thêm rồi hãy comment” thì không biết nên xếp vào hàng cao thủ hay thấp thủ đây nhỉ. Nhưng thưa ông/bà, tôi đọc kỹ lắm, tìm hiểu kỹ lắm thì mới nhận thấy ông/bà Nghi Tưởng viết để nhắm tới mục đích gì, mục đích đó rành rành ở đoạn ông/bà Nghi Tưởng kết thúc: “Trước mắt , tôi muốn được ôm hôn những người Việt Nam đồng bào của tôi khi họ không chăm chú vào lá cờ mang theo mà chỉ cùng nhau thét lên tiếng phẫn nộ đòi cứu nước. Xin đừng buộc tội hay suy tôn bất cứ là cờ nào mà hãy nhìn vào tâm tư những người Việt Nam đang đòi hỏi nhiều hơn một mầu cờ” và tôi nói huỵch toẹt ra chứ không vòng vo Tam quốc. Ông/bà Kaka Tran (không phải Caca Tran) đọc xuyên thủng được máy tính có thấy ý gì khác không?

    • Kính thưa các quý vị trước hết xin cám ơn các quý vị vì nhờ những bài báo rất hót của các vị mà Bùi tôi quyết một chuyến chu du về Việt nam một chuyến xem thực hư thế thái nhân tình ở đó ra sao. Thật là một chuyến đi thú vị và bổ ích. Ngày mai lên máy bay về Tesax, tôi có mấy lời bàn với các quý vị như sau.
      Thứ nhất, tôi đã đi nhiều nơi, Sài gòn, Vũng Tàu, Bạc Liêu. Hà nội và Nam Định thì thấy rằng nếu không có google dẫn đường chắc chắn bạn sẽ bị lạc lối vì các thành phố này đã và đang mở rộng với quy mô gấp nhiều lần cách đây chỉ vài năm.. đặc biệt ở Vũng tàu, có những con đường hoa mà ta cứ mà ta cứ ngỡ chỉ ở Đà lạt mới có. Ở bất cứ nơi nào tôi tới việc đầu tiên là tôi ra một cái chợ để xem. Trời ạ cuộc sống rất tất bật kẻ mua người bán. Đặc biệt ấn tương là chợ khu năm tầng ở Vũng Tàu, đồ thủy sản tươi sống tràn ngập. bạn có thể mua tôm tươi (bật tanh tách) loại ký 10 con với số lượng bao nhiêu cũng có. Còn ở các phố “Ăn nhậu” thì mịt mù khói thức ăn từ sáng chí đêm. Nhìn người Việt trong nước sống mà tôi phát thèm
      Thứ hai. Khi tôi ra thăm ông bác ở Hà nội thì tôi thật sự khớp với cuộc sống tính thần ở đây. Nhà bác tôi có nguyên một phòng lớn trang bị TV màn ảnh rộng đề xem phim, có internet nhưng quy định rõ giờ giấc “lướt web” cho con trẻ – người Hà nội sống rất tổ chức, và đặc biệt là vô số sách. Bác tôi tiếp tôi không bằng rượu mà là ly trà tàu Thái Nguyên nghi ngút khói sóng sánh vàng thơm. Rượu chỉ được uống trong bữa tiệc và mỗi người chí đủ cảm thấy ngà ngà say chứ không uống đến say bí tỷ
      Thứ ba khi về Nam định thăm từ đường họ Bùi, tôi thật sự ấn tượng bởi ông trưởng họ dành nguyên một buổi sáng làm cơm đãi khách. Tới đây chắc các vị lại cho rằng Nhà quê thất nghiệp…..Hoàn toàn không. Ông trưởng họ năm nay 35 tuổi tay thoăn thoắt thái nem tay lại bấm di động : cho hai xe cát tới nhà ông Hải ở Ngọc Tỉnh, chở 50 bao xi măng tới ông Quế ở xóm Chùa. Mâm cỗ dọn ra đầy ắp các món cá, gà, bê thui…… Bữa tiệc hôm đó đông như một ngày thanh minh Họ, vui mà ấm tình nghĩa.
      Thế đấy tất cả những gì tôi thấy đều toát lên rằng cuộc sống nơi đây rất bình yên, Người việt ta đặc biệt những người đang sống trong nước rất ung dung tự tại.
      Thứ tư khi tôi hỏi mọi người về vấn đề của ông Cù Huy Hà Vũ thì ở hà Nội và Sài gòn đều nói đại loại là như vầy. Ừ thì cứ cho là ông ấy tài giỏi đi. Nhưng là luật sư có hẳn văn phòng ở sài gòn mà ông ây chưa hề dấn thân vào một vụ tranh tụng nổi đình đám nào,và cũng chưa thấy ông ấy có cống hiến rõ ràng nào mà đã thấy ông ấy xuất hiện với hình ảnh bị tra tay vào còng thì tất nhiên ông ấy chả đáng để mọi người quan tâm. Người lao động đang phơi mình dưới nắng làm việc. Doanh nhân đang hối hả cạnh tranh ai dại gì mà đi nghe một vô danh tiểu tốt nói
      Thế đấy các vị à. Thế mà tôi không hiểu sao các vị lại cứ gáy lên như thế. Còn các vụ việc các vị nêu ra cứ cho là thật đi thì đã sao? một xã hội chưa hoàn hảo thì sao tránh khỏi cướp giật, hối lộ, thậm trí đĩ điếm. Ở mỹ cũng rứa thôi ở đâu mà không có phá sản. Nhưng quy luật phủ định của phủ định là như thế mà. Bây giờ tôi mới thấu hiểu câu nói của Không Minh khi chửi đám bậu sậu của Tôn Quyền: HỌC VẤN CỦA CHIM SẺ THÌ SAO HIỂU NỔI CÁI TRÍ CỦA CHIM ƯNG.
      Nhân đây tôi cũng chia sẻ vời bà con ta ở hải ngoại đôi điều rằng trước kh rút tiền túi ra đóng góp cho một tổ chức nhân danh cứu nước nào đó thì hãy tự hỏi mình đang chắp cánh cho chim ưng hay mua tấm cám, cho chim sẻ.
      Ngày mai về Mỹ mà xao xuyến với lời bài hát được nghe ở Hà nội
      Khi anh nói yêu em, vườn cây đầy hoa trái
      Khi anh nắm tay em, mây giăng giang bay chỉ còn ánh sao mờ
      Và khi đôi ta yêu nhau
      Chẳng kẻ thù nào làm con tim ta yếu mềm
      Ôi Việt nam, đất nước tình yêu
      Bên lũy tre xanh xây nhiều công trình…..

      Johny Bui

  2. @ All: Tác giả Nghi Tưởng đã viết: “Cuộc chiến đau thương đã phủ cờ trên trăm ngàn người con Việt Nam , cũng đã truy điệu và phong liệt sĩ cho hàng triệu người Việt khác dưới một sắc cờ , nó cũng đã giết hàng triệu người không hề chọn lá cờ nào và vẫn không có yên vui , hạnh phúc cho đến ngày hôm nay dưới lá cờ chiến thắng.” có phần đúng nhưng chưa đủ!
    Tác giả Nghi Tưởng không biết hay cố tình lờ đi hai sắc cờ nữa: Thứ nhất là sắc cờ tam tài của Pháp là nguyên nhân và tác nhân đầu tiên gây ra cuộc chiến kéo dài 30 năm là sắc cờ đã giết hàng trăm ngàn người Việt và là cha đẻ ra sắc cờ vàng năm 1948 đến nay vẫn được một số “người Việt xa xứ ôm giữ” lầm tưởng đó là cờ từ chế độ phong kiến! Thứ hai là sắc cờ sao vạch của xứ cờ hoa dân chủ đã trút hàng triệu tấn bom, mìn, đã trút 18,2 triệu gallon chất độc da cam, gây ra hàng ngàn vụ thảm sát quy mô như vụ Mỹ lai. Trong cuốn sách Kill Anything That Moves: The Real American War in Vietnam (Giết bất cứ thứ gì chuyển động: Cuộc chiến thật sự của Mỹ ở Việt Nam) của nhà sử học, nhà báo Nick Turse, đưa ra những hình ảnh chân thật đến trần trụi của quân đội Mỹ đối với người dân và đất nước Việt Nam, đã đưa ra những hồ sơ, tư liệu, dữ liệu cho thấy những vụ hủy diệt hàng loạt, dâm sát, tra tấn, cắt xẻo bộ phận cơ thể đối với các đối tượng dân thường Việt Nam… Giáo sư sử học Đại học Massachusetts Christian Appy bình luận trên trang Amazon: “Từ cuộc nghiên cứu trong hơn một thập niên trong những hồ sơ mật Lầu Năm Góc và những cuộc phỏng vấn sâu rộng các cựu quân nhân Mỹ và những người Việt sống sót, lần đầu tiên Turse vạch rõ là những chính sách của Mỹ đã đưa đến kết quả là hàng triệu người dân thường vô can đã bị giết và bị thương…. một vị tướng, ám ảnh bởi cách đếm xác chết đã dẫn binh lính phạm phải điều mà một quân nhân tham dự gọi là “mỗi tháng một Mỹ Lai”.”…
    @ JL: Những bài tôi gửi cho ông, dẫn link hoặc trích trong các comment đều lấy từ các trang mạng của người Việt nam đang sinh sống tại Mỹ, có không ít người đã từng chống lại nhà nước VN,tôi rất mong ông JL đọc và hiểu những gì tôi muốn truyền đạt thông qua các comment.

  3. Rất đúng. Chớ bận tâm vì lá cờ. Nó chỉ là bùa phép do giới chóp bu láu cá ở cả 2 miền trương ra để lợi dụng xương máu nhân dân.
    Vì vậy, những ai phấn đấu vì một VN tự do, dân chủ và cường thịnh, phải biết bước qua cái lằn ranh cạm bẫy của mấy lá cờ, để nắm chặt tay nhau cùng tiến.

  4. @ Tác giả.
    Một bài viết dựa trên quan sát và trình bày nhận xét sâu sắc thấu đáo về tâm tư của người dân Việt Nam.

  5. Kính gửi ông/bà Nghi Tưởng
    Tình cờ tôi vừa thấy trên dcvonline ngày 29/5/2013 đăng một bài tên là Những lá cờ lên tiếng có ghi tên tác giả là Thượng Bích. Tôi đọc rồi so sánh bài của Thượng Bích với bài của ông/bà Nghi Tưởng trên trang mạng jonathanlondon.net này thì thấy hai bài giống nhau như đúc, không sai một dấu chấm, dấu phảy. Không biết tác giả Thượng Bích trên dcvonline ăn cắp bài của ông/bà Nghi Tưởng, hay là ông/bà Nghi Tưởng ăn cắp bài của Thượng Bích trên dcvonline? Nếu Thượng Bích là bút danh khác của ông/bà Nghi Tưởng thì làm sao có cái bài con con chẳng có gì ghê gớm mà phải dùng đến hai bút danh?

    • Tôi đặt câu hỏi đã mấy ngày rồi mà không thấy ông/bà Nghi Tưởng trả lời. Hay là ông/bà Nghi Tưởng ăn cắp bài của Thượng Bích? Đề nghị ông Jonathan London liên lạc với ông/bà Nghi Tưởng để xác minh. Nếu đúng là bài ăn cắp thì ông Jonathan London cố gắng không để các bài như thế xuất hiện trên web của ông.

  6. Độc-Lập hay Tay sai?
    Tôi năm nay 71 tuổi, đang sống ở nước ngoài, xin đóng góp vào loạt bài của Đặng Chí Hùng về cái gọi là độc lập của HCM.
    Trải qua dòng lịch sử nước nhà, các vua của đất nước ta, ai cũng phải chịu nhục là quỳ gối để tiếp nhận chiếu chỉ của vua Tàu phong vương cho mình. Sau đó sứ-gỉa Tàu về nước. Vua quan ta họp nhau bàn luận, tổ chức việc cai trị ra sao thì không hề phải thông báo, chứ chẳng có chuyện phải xin phép vua Tàu. Đó là sự thực được trình bày rõ ràng qua các sách sử của nước nhà.
    1/ Trái lại HCM phải trình cho Liên-Xô (LX) chương trình “Cải cách ruộng đất”. Một chương trình hoàn toàn thuộc về nội trị của đất nước! Trước khi thực hiện thì gởi người qua Tàu để học cách làm. Cứ tạm coi là đi tu nghiệp về chuyên môn, có thể chấp nhận được. Nhưng trong khi thực hiện thì có các cố vấn Tàu và phải xin phép. Việc bà Cát Hanh Long bị giết vì HCM không thể xin được vì cố vấn Tàu phán: “Cọp đực, cọp cái gì thì cũng ăn thịt người”; là một bằng cớ về việc làm tay sai, không có thực quyền.
    2/ Trong khi đảng cộng sản VN họp hành để thảo luận về các chương trình làm việc, một việc hoàn toàn thuộc về nội bộ của đảng minh. HCM đã mời đại diện Tàu tham dự (xin ai biết rõ việc này bổ túc dùm). Đây là một bằng chứng khác về việc làm tay sai.
    3/ Thực chất của cái gọi là “Nghĩa vụ quốc tế” chính là làm tay sai cho LX. Khi thế giới phân chia thành hai khối Tư-bản và Cộng-Sản. LX muốn bành trướng vùng ảnh hưởng của mình, thì chỉ thị cho đàn em cung cấp người, anh cả chỉ cung cấp vũ-khí.

  7. Lại có anh nghẹo già ăn phải bả của ĐCH, ngụp lặn trong Ph. ÂN LÀM BÁO, so sánh về sự tay sai và độc lập. Hãy đọc đoạn viết này và suy ngẫm xem:
    Tiền thân của VNCH là Quốc Gia Việt Nam (thuộc khối liên hiệp Pháp) được thành lập năm 1948 do Bảo Đại đứng đầu. Trước đó , năm 1945, Việt Minh do có công kháng Pháp , chống Nhật nên được nhân dân Việt Nam ủng hộ, đã thành lập nước VNDCCH, xóa bỏ chế độ quân chủ chuyên chế, vua Bảo Đại thoái vị. Đến năm 1946, khi thực dân Pháp tìm cách xâm lược VN một lần nữa, bọn chúng tìm cách tạo ra một chính quyền để chống đối Việt Minh và thế là “giải pháp Bảo Đại” ra đời. Ông Bảo Đại vốn là vua bù nhìn, nay lại tiếp tục vai trò bù nhìn của mình trong một cái chính quyền do ngoại xâm lập nên để chống lại phong trào yêu nước của nhân dân VN.
    Vậy là gốc gác của VNCH là ngụy quyền do Pháp dựng lên.
    Năm 1954, sau khi hiệp định Geneva được kí kết với một điều khoản quan trọng:
    Sông Bến Hải, vĩ tuyến 17, được dùng làm giới tuyến quân sự tạm thời chia Việt Nam làm hai vùng tập kết quân sự tạm thời. Chính quyền và quân đội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tập trung về miền Bắc; Chính quyền và quân đội khối Liên hiệp Pháp tập trung về miền Nam. Tháng 7/1956 sẽ tổ chức Tổng tuyển cử trên cả nước thống nhất đất nước.
    Khoản a, điều 14 ghi rõ : “Trong khi chờ một một cuộc tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam, mỗi bên sẽ quản lý phần lãnh thổ Hiệp định chia cho mình.”
    Bản Tuyên bố chung ghi rõ ở Việt Nam: “Đường ranh giới về quân sự chỉ có tính chất tạm thời, không thể coi như là một biên giới về chính trị hoặc lãnh thổ”.
    Đứng đầu chính quyền VNCH lúc này là Ngô Đình Diệm – kẻ chống cộng điên cuồng và công giáo cuồng nhiệt – người vừa phế truất Bảo Đại trong một màn hài kịch mang tên “bầu cử” đã được Mỹ hậu thuẫn để không thi hành tổng tuyển cử thống nhất hai miền vì sợ thua, thật vậy , tổng thống Mỹ Eisenhower đã nhận định “80% Hồ Chí Minh sẽ thắng”, lời nhận định hoàn toàn hợp lí khi hào quang của trận Điên Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu vẫn còn chói lòa sau 2 năm.
    Hồ sơ mật của lầu 5 góc cũng bóc trận bản chất ngụy của chế độ Diệm:
    “Không có sự yểm trợ của Hoa Kỳ, Diệm hầu như chắc chắn không thể đứng vững được ở miền Nam (…) Không có sự hăm doạ can thiệp của Mỹ, Nam Việt Nam không thể nào từ chối hiệp thương tổng tuyển cử 1956 do Hiệp định Genève quy định mà không bị tràn ngập tức khắc bởi quân đội Việt Minh (…) Không có viện trợ của Hoa Kỳ những năm sau đó, chế độ Diệm không thể nào sống sót được (…) Nam Việt Nam về bản chất là một sáng tạo của Hoa Kỳ”
    (The Pentagon Papers, tr. 25).

    Sau khi chế độ Diệm ko thể trụ vững trước Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam thì Mỹ đã bật đèn xanh cho một cuộc đảo chính, lật đổ Diệm.
    Rõ ràng , chế độ Diệm hoàn con chó của Mỹ, được Mỹ thu nạp từ bé, nuôi nấng chăm bẵm nhưng đến khi không dùng được nữa thì ruồng bỏ một cách lạnh lùng. Câu nói của phó tổng thống Mỹ Johnson tuy ngắn nhưng rất xúc tích “Xì! Diệm là đứa duy nhất mà ta có ở đó” (shit? Diem’s the only boy were got out there)
    VNCH thời đệ nhị nằm dưới tay Nguyễn Văn Thiệu – cũng là một con rối của Mỹ nốt, ông này đã kêu gào thảm thiết nhưng Mỹ vẫn kí hiệp định Paris với VNDCCH. Bản chất bù nhìn của đệ nhị Cộng Hòa cũng được bộc lộ qua các câu nói hớ của Thiệu
    Sử liệu “Vietnam, the ten thousand day war”, NXB Thames Methuan, London, xuất bản năm 1982 đã ghi nhận một số câu nói của Nguyễn Văn Thiệu: “Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng ta nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng ta sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!”, “Mỹ còn viện trợ, thì chúng ta còn chống cộng”.
    Những đoạn video clips tài liệu này được nhóm làm phim “Cuộc chiến 10.000 ngày” của Canada mua lại và phát lên trong phim tài liệu của họ. Trong đó cho thấy khi trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh, Nguyễn Văn Thiệu đã nói: “Tôi là một kẻ ba phải, nếu không phải là một con rối”. (I’m a yes-man, if not a puppet.).
    Bản chất ngụy nô của chế độ “cờ vàng” rõ như thế nhưng bọn phản động lại lờ đi khi nhắc đến chiến tranh Việt Nam vì bọn chúng sợ lộ tẩy cái gọi là “miền Nam” của chúng.
    Bọn chúng chống chế miền Bắc cũng được Liên Xô và Trung Quốc viện trợ nhưng lại ko dám đưa ra các con số so sánh vì các khoản đó chả là gì nếu so với số tiền mà VNCH nhận được từ Mỹ.
    Bọn chúng ngụy biện rằng miền Bắc cũng có lính TQ và Liên Xô qua nhưng lại ko dám nói ra các con số và chức năng của họ. 200 ngàn lính TQ qua VN nhưng là công binh làm đường, khoảng 10 ngàn chuyên gia Liên Xô đóng vai trò chuyên gia cố vấn và kĩ thuật, còn số ngoại bang trực tiếp chiến đấu ko đáng kể. Trong khi đó, đối với “miền Nam”, Mỹ đóng vai trò chủ đạo trong cuộc chiến, từ kĩ thuật, chiến thuật, chiến lược đến trực tiếp chiến đấu với hơn nửa triệu lính và cả trăm ngàn quân đồng minh đánh thuê.
    Rốt cuộc, con chó ko được sử dụng nữa thì bị chủ nó vứt đi không chút thương tiếc. Nó GATO khi nhìn những người chiến thắng mừng ngày vui nên rú mõm tru tréo sủa bậy. Thế nhưng chó vẫn mãi là chó, chó cứ sủa đoàn người cứ đi !
    (Sorry Mr. JL, đoạn trích trên không được nho nhã lắm!)

    • Xin vui lòng đọc loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ: và Những sự thật không thể chối cãi” của Đặng chí Hùng ở tang nhà “Dân làm báo” sẽ biết đâu là sữ thực.
      Cò sau đây là suy nghĩ của tôi:
      Độc-Lập hay Tay sai?
      Tôi năm nay 71 tuổi, đang sống ở nước ngoài, xin đóng góp vào loạt bài của Đặng Chí Hùng về cái gọi là độc lập của HCM.
      Trải qua dòng lịch sử nước nhà, các vua của đất nước ta, ai cũng phải chịu nhục là quỳ gối để tiếp nhận chiếu chỉ của vua Tàu phong vương cho mình. Sau đó sứ-gỉa Tàu về nước. Vua quan ta họp nhau bàn luận, tổ chức việc cai trị ra sao thì không hề phải thông báo, chứ chẳng có chuyện phải xin phép vua Tàu. Đó là sự thực được trình bày rõ ràng qua các sách sử của nước nhà.
      1/ Trái lại HCM phải trình cho Liên-Xô (LX) chương trình “Cải cách ruộng đất”. Một chương trình hoàn toàn thuộc về nội trị của đất nước! Trước khi thực hiện thì gởi người qua Tàu để học cách làm. Cứ tạm coi là đi tu nghiệp về chuyên môn, có thể chấp nhận được. Nhưng trong khi thực hiện thì có các cố vấn Tàu và phải xin phép. Việc bà Cát Hanh Long bị giết vì HCM không thể xin được là một bằng cớ về việc làm tay sai, không có thực quyền.
      2/ Trong khi đảng cộng sản VN họp hành để thảo luận về các chương trình làm việc, một việc hoàn toàn thuộc về nội bộ của đảng minh. HCM đã mời đại diện Tàu tham dự (xin ai biết rõ việc này bổ túc dùm). Đây là một bằng chứng khác về việc làm tay sai.
      3/ Thực chất của cái gọi là “Nghĩa vụ quốc tế” chính là làm tay sai cho LX. Khi thế giới phân chia thành hai khối Tư-bản và Cộng-Sản. LX muốn bành trướng vùng ảnh hưởng của mình, thì chỉ thị cho đàn em cung cấp người, anh cả chỉ cung cấp vũ-khí.

    • Sau đây là những tâm sự của tôi đối với 1 người em họ từ Bắc vào Nam khoảng 78, trước khi tôi vượt biên:
      Không thể nào ngờ sự đời lại oái oăm như thế này, em là người mang gông cùm trùm lên đầu, lên cổ đồng bào miền Nam chứ không phải vào đây giải phóng họ như người ta nói với em.
      Trong Nam này không có ai là Ngụy hết. Mọi người trong này được giáo dục chỉ biết yêu nước Việt-Nam mà thôi, không phải yêu cái gì khác. Nhà Nguyễn đã lừa bịp dân đen với khẩu hiệu “Ái quốc trung Quân”. Ái quốc là ái quốc, trung quân là trung quân, không có gì dính dáng đến nhau. Trung với ông Lê-Lợi là trung với quê hương Việt-Nam, trung với Lê-Chiêu-Thống là phản bội quê hương Việt-Nam.
      Nguyễn Ánh, vì cái ngai vàng của dòng họ mình, đã gởi con là hoàng tử cảnh đi cầu viện Pháp thì dù có được giang sơn cũng không bao giờ mất cái xú danh cõng rắn cắn gà nhà. Khi Quang-Trung Nguyễn-Huệ không còn nữa mới chiếm được đất nước mà lên ngôi. Ông ta không biết rằng nhờ có Quang-Trung Nguyễn-Huệ đập tan 20 vạn quân Thanh ở gò Đống Đa thì mới còn đất nước để ông ta thống nhất? Vậy mà ông ta đã trả thù vua Quang-Trung một cách hèn hạ là đào mả người ta lên lấy xương sọ làm đồ đi tiểu. Cả cái triều đình nhà Nguyễn không đủ sức viết được một bộ luật, và cũng không đủ khôn ngoan lấy luật Hồng-Đức của người Việt viết ra để cai trị người Việt mà đi lấy luật của nhà Thanh về áp dụng trong nước. Nhà nguyễn dù có ngu xuẩn làm việc ấy thì mình và Tàu là hai xứ đồng văn-hoá, cùng da vàng, ăn cơm gạo. Còn bọn họ ngày nay tổ chức đất nước theo Liên-Xô là xứ sở của người da trắng, ăn bánh mì, cầm, muỗng, nĩa, phong tục tập quán khác hẳn. Vậy so với nhà Nguyễn thì ai vọng ngoại hơn ai? Ai ngu xuẩn hơn ai? Cái gọi là đỉnh cao trí tuệ loài người của bọn họ là như vậy à?
      Nhà Nguyễn gọi nhà Tây Sơn là “giặc Tây” vì họ có súng ống trong tay nên ăn ngược nói ngạo. Nhưng, cho tới giờ phút này và mãi mãi về sau dân tộc Việt-Nam vẫn coi Quang-Trung Nguyễn-Huệ là anh hùng dân tộc. Nhà Nguyễn không thờ thì người dân tại Bình-Định vẫn tự ý, kẻ góp công, người góp của làm đền thờ cho ba anh em ông ta. Đã là anh hùng của đất nước thì triều đại Tây-Sơn do ông ta dựng nên không thể nào coi là giặc được. Bọn họ bây giờ có súng ống trong tay nên ăn ngược nói ngạo bảo những người trong chính quyễn miền Nam là Ngụy. Chẳng có ai là Ngụy ở miền Nam này hết.
      Ngoài Bắc họ bịp bợm em với khẩu hiệu “Yêu nước là yêu chủ nghĩa Xã-hội”. Yêu nước là yêu nước, không dính dáng gì đến cái gọi là chủ nghĩa xã hội của bọn họ. Nếu họ nghĩ đó là hay thì đã có một nửa giang sơn rồi, cứ thế mà đi nếu đó là con đường đúng, sau ít năm miền Bắc tiến bộ vượt bực thì dân miền Nam sẽ bồng bế nhau ra Bắc, cần gì phải đánh miền Nam. Sao không mở mắt nhìn Đông Đức, họ có mở mặt trận giải phóng Tây đức không? Bắc Hàn họ có mở mặt trận giải phóng Nam Hàn không? Và thằng Tầu đỏ nó đã chiếm hết Hoa Lục rồi, nếu nó nhất định chiếm Đài Loan thì nó có thể nuốt chửng trong vài tháng. Tại sao ba đảng Cộng-Sản ấy lại chịu ngồi yên? Phải chăng thủ lãnh của các nước ấy biết nếu gây những cuộc huynh đệ tương tàn thì đất nước người ta tan hoang, dân tộc người ta khốn khổ? Không lẽ ba đảng Cộng-sản ấy không anh hùng bằng bọn họ sao, hay là người ta không ngu xuẩn như bọn họ?
      Tạo sao không thấy là thiên hạ đang chia làm hai. Thằng Nga lôi kéo một số nước về phe nó. Miền Bắc bị Nga nắm tóc, miền Nam nằm trong vòng tay thằng Mỹ. Miền Nam biết rõ thân phận nhược tiểu của mình cố mở mang giáo dục, nhà nước làm không xuể thì cho tư-nhân mở trường để dạy dân.Cố gắng xây hết nhà máy này đến nhà máy kia mong đuổi kịp những nước khác.
      Có ai cấm một ngày đẹp trời nào đó cả hai miền đều tuyên bố Trung lập không theo anh khổng lồ nào hết?
      Nếu bọn họ biết khôn như thế thì miền Nam đã xây xong khu kỹ-nghê An-Hoà Nông-Sơn, và miền Bắc có vứt đi cũng có được 2 nhà máy gang thép Thái-Nguyên, 2 nhà máy dệt Nam-Định, 2 nhà máy xi-măng Hải-Phòng! Bây giờ thì cả quê hương không có gì hết!
      Hai miền Nam, Bắc đánh nhau, thằng Tàu kẻ thù truyền kiếp của dân tộc lợi dụng lúc miền Nam thất thế đã chiếm mất hai quần đảo Hoàng-Sa, Trường-Sa của quê hương Việt-Nam. Hải quân của miền Nam đã nổ súng trước bảo vệ bờ cõi quê-hương. Chính phủ miền Nam đã gởi bạch thư la toáng lên cùng thế-giới là bọn Tàu cướp biển đảo của tôi. Trong khi ấy thì bọn họ câm như hến. Người ta thường nói chó sủa thì chó không cắn, Miền Nam vừa sủa vừa cắn; bọn họ không sủa thì sao không làm như nhà Lý ngày trước, đánh phá vài tỉnh của thằng Tàu rồi rút về để tỏ ý bất bình? Sủa không dám, cắn cũng không. Dốn mạt như thế mà dám khoe là yêu nước à?
      Bọn họ gây ra chiến tranh, để kẻ thù truyền kiếp của dân tộc cướp mất hai quần đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa. Sự mất mát này không phải chỉ đơn thuần là vài chục hòn đảo không thể trồng trọt, đầy phân chim như những người thiển cận nhìn thấy. Nếu quê hương mình còn làm chủ hai quần đảo ấy thì sau này có kiếm thấy, mỏ dầu, hay mỏ hơi đốt ở trong vùng giữa bờ biển nước mình và hai quần đảo ấy, thì đất nước mình có thể tuyên bố với thế-giới là của mình, và khai thác về cho dân mình dùng. Ngày nay thằng Tàu chiếm mất rồi, thì cũng những mỏ dầu, mỏ hơi đốt đó, nó sẽ bảo là của nó, nó khai thác về cho dân nó dùng. Dân tộc mình mất trắng. Công lao hãn mã của bọn họ với đất nước Việt-Nam đấy! Có nên bằm họ ra làm trăm mảnh và rải xác bọn họ trên hai quần đảo ấy để tạ tội với tiền nhân đã hy-sinh xương máu gìn-giữ bao năm qua không?
      Còn cái gọi là xã-hội chủ-nghĩa, nếu nó tốt đẹp sao, ngày nay vẫn có những nước như Anh, Nhật, thậm chí làng nhàng như Thái-Lan vẫn còn vua, sao họ không đứng lên lật đổ vua của họ mà xây đựng xã-hội chủ nghĩa? Còn thằng Úc lại điên khùng đến độ nhận nữ hoàng của nước Anh làm vua của họ. Thiên hạ điên hết rồi sao? hay bọn họ điên? Đỉnh cao trí tuệ của bọn họ như thế à?
      Trong xuốt thời gian còn chiến-tranh đã có lúc bên phía các em làm chủ được chiến trường, ngắn thì vài giờ, dài hơn thì vài ngày, thậm chí ở Huế thì cả tháng trời, với những thời gian ấy, nếu quả thực dân chúng miền Nam bị kềm kẹp, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, ngày đêm trông ngóng các em vào giải-phóng, thì người dân đã có quá đủ thời giờ để bồng bế nhau chạy về phía các em. Nếu có những trường hợp như thế, chắc chắn bọn họ không ngu xuẩn đến độ không biết chụp hình quay phim cho các em xem để các em thêm tin tưởng bọn họ..
      Cứ cho đại là chính-phủ miền Nam đã kiểm soát kỹ càng, đến độ không ai dám chạy về phía các em, thì ngày nay, cái chính-phủ ấy không còn nữa, người dân miền Nam được các em giải-phóng, các em là ân nhân của bọn họ, chắc chắn, ai ai cũng vui vẻ, niềm nở với các em. Em đừng tìm kiếm những cử chỉ ấy ở Sài-Gòn này, đây là thủ-đô của miền Nam, không ít thì nhiều, mọi người cũng đã được hưởng chút ít ân huệ của chính-phủ cũ, bây giờ họ đang tiếc nhớ những ngày qua và họ không có cảm tình với em, đó là điều đương nhiên. Trên đường về đơn-vị, sau khi xuống xe, em hãy tìm kiếm những ngôi nhà nghèo nàn dọc đường, những người ở đấy chắc chắc họ chỉ biết tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ, chẳng hưởng ân huệ gì của chính-phủ miền Nam. Em hãy ghé những nhà ấy, làm bộ khát nước, xin ít nước để giải khát. Nếu quả thật em là người giải-phóng họ khỏi sự kềm kẹp của chính-phủ miền Nam, thì họ sẽ đon đả mời em vào nhà, nghỉ chân, hỏi han tên tuổi của em, và những cử chỉ vồn vã khác. Nếu họ chỉ bảo em đợi một chút rồi đem cho em một ít nước lạnh, thì em tự hiểu mình có phải là ân nhân của họ không?
      Cứ cho đại là thằng Mỹ vào miền Nam thay thế thằng Pháp cai trị miền Nam như bọn họ khoe khoang, và bây giờ họ đuổi được thằng Mỹ ra khỏi bờ cõi nước Việt mến yêu, thì sao không biết áp dụng cách hành sử của cha ông từ bao đời? Mỗi khi người nước mình đuổi được thằng Tàu ra khỏi quê hương mình, thì vua quan của mình vội vàng, sắm sửa lễ vật qua Tàu triều cống vua Tàu xin làm hòa. Nước Mỹ to lớn bằng mấy chục lần nước mình, vậy sao không cử phái đoàn qua Mỹ xin làm hòa với họ? Khôn hay dại? Đỉnh cao trí tuệ của bọn họ là thế à?

  8. Cứ tưởng anh Tây JL không cho đăng cmt on June 18, 2013 at 11:30 am nên “dỗi” không vào đọc “Xin lỗi Ông” nữa! Tình cờ lại thấy có cmt phản bác với giọng điệu mang ý của kẻ “chiêu hồi” như Huy Đức, kẻ nhìn Lịch sử qua lỗ đồng xu!
    Trước hết nói về tính chính nghĩa và nguyên nhân vì sao nhân dân bắt buộc VN phải đứng lên chống lại Pháp và Mỹ như sau:
    1. Năm 1945 Pháp quay lại hòng nô dịch VN 1 lần nữa. Vì mới giành được độc lập và thế nước còn rất yếu nhưng ông HCM đã nhân nhượng hết sức, chỉ còn điều cuối cùng là ko chấp nhận làm nô lệ cho Pháp nên Nhân dân cả nước VN mới phải tiến hành kháng chiến chống Pháp 9 năm ròng. Ông Hồ đã nói với đại ý: Chúng ta đã nhân nhượng, giặc Pháp càng lấn tới, chúng quyết cướp nước ta một lần nữa. Không, chúng ta nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ!
    2. Thực ra đến năm 1948, Pháp ko đủ lực theo đuổi cuộc chiến nhằm đặt ách nô dịch lên VN nữa nên phải cầu cứu Mỹ viện trợ, để có được điều đó, Pháp dựng lên chính quyền bù nhìn Bảo Đại làm tư cách pháp nhân để nhận viện trợ vũ khí và tài chính. Đến năm 1954 viện trợ Mỹ đã chiếm đến 80% chi phí cho cuộc chiến tại Đông Dương, nghĩa là Mỹ đã lún sâu vào vũng lầy này lắm rồi.
    3. Sau khi hiệp định Giơnevo được ký kết, Mỹ đã tìm cách hất cẳng Pháp, trực tiếp điều khiển cuộc chiến, các diễn biến tại VN như đưa Ngô Đình Diệm về nước, đạo diễn cho Diệm lật Bảo Đại… hoàn toàn do Mỹ và nhằm mục đích tiếp quản hệ thống tay sai, âm mưu chia cắt lâu dài VN, làm một số kẻ cứ nghĩ rằng, hay là cố bám lấy cái ý nghĩ rằng chế độ VNCH và lá cờ 3 que đỏ là chính nghĩa.
    4. Người VN đã thấm thía qua hàng thiên niên kỷ mất nước cho TQ, hàng thế kỷ mất nướccho Pháp, rồi phân tranh Nam triều – Bắc triều, phân tranh Trịnh – Nguyễn. Nên việc đánh Pháp, Mỹ là nằm trong khát vọng tự do, độc lập của dân tộc Việt và ý chí thống nhất đất nước của người VN, ý thức hệ CS chỉ là phương tiện. Khi kẻ chủ mưu ngoại bang bị đánh bại ý chí xâm lược, chia cắt VN thì lũ tay sai chỉ còn đường tan rã
    Thứ hai, xin trích một vài ý của Blogger Đong La nói về việc nhận viện trợ của 2 miền:
    “Về sự tươi đẹp của chế độ VNCH, Huỳnh Ngọc Tuấn cũng như không ít người từng ca ngợi và hay mang ra so sánh với Bắc Việt nghèo khổ, có điều họ không hiểu rằng, đó chỉ là “lợi nhuận” của việc chống cộng mà cư dân ở những vùng đô thị miền Nam được hưởng từ việc đánh đổi bằng máu của dân Bắc bởi “chiến tranh phá hoại” và máu của dân cư vùng nông thôn. Theo “Fire In The Lake” by Frances Fitgerald, Vintage Books, New York 1985, pp. 134-139, khi viết về Diệm, tác giả cũng viết: “Đối với hắn, thế giới hiện đại là Sài-Gòn, cái thành phố ký sinh trùng đó đã trở nên béo mập bởi máu của thôn quê và lợi lộc của Tây phương. (For him, the modern world was Saigon, that parasite city that fattened from the blood of the countryside and the lucre of the West)”.

    Cụ thể trong Viện trợ nước ngoài trong Chiến tranh Việt Nam, Nguyễn Nhật Hồng – Trưởng bộ phận B29:

    “Toàn bộ tiền viện trợ và tiền giúp đỡ của quốc tế cho Việt Nam đánh Mỹ đều tập trung về một đầu mối là B29… Từ 1965 đến 1975, B29 đã tiếp nhận Sáu trăm bảy mươi tám triệu bảy trăm ngàn đô la Mỹ (số tròn) (678.700.000 USD), trong đó hơn sáu trăm hai sáu triệu đô la là tiền viện trợ đặc biệt, hơn hai mươi bốn triệu đô la là tiền của các tổ chức và nhân dân quốc tế ủng hộ, gần 21 triệu đô la là tiền lãi kinh doanh chuyển đổi và gửi ngoại tệ ở nước ngoài, gần bảy triệu rưỡi đô la là lãi từ tiền dự trữ của chiến trường sau giải phóng…”.

    Tài liệu của CIA giải mật của Hoa Kỳ thì đưa ra những con số ước tính qua 20 năm, Liên Xô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa đã viện trợ cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tổng khối lượng hàng hóa là 2.362.581 tấn; quy đổi thành tiền là hơn 7 tỉ rúp (tương đương 7 tỉ USD, trong đó hơn một nửa là viện trợ quân sự).

    Còn Viện trợ quân sự Mỹ cho Việt Nam Cộng hòa: Theo nguồn do Việt Nam thống kê thì tổng viện trợ cho VNCH từ 1954 đến 1975 là trên 26 tỷ USD. Theo nguồn của Hoa Kỳ thì tổng viện trợ Quân sự cho VNCH từ 1955 đến 1975 là 16,762 tỉ USD. Lưu ý số vũ khí và viện trợ trên chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng chiến phí của Mỹ ở Việt Nam. Nó chưa bao gồm số vũ khí và chiến phí do quân đội Mỹ trực tiếp sử dụng trong giai đoạn tham chiến trực tiếp 1964-1973, mà theo thống kê là trên 141 tỷ USD chi phí trực tiếp, tương đương 686 tỷ USD theo thời giá 2008. Mặt khác, nhà kinh tế Steven ước tính tổng chi tiêu cuối cùng của Mỹ cho cuộc chiến tranh Việt Nam sẽ lên tới 925 tỷ USD; gấp 3,8 lần chi phí của Mỹ trong thế chiến thứ nhấtvà chỉ đứng sau chi phí của Mỹ cho thế chiến thứ hai.

    Như vậy tổng chi phí của Mỹ cho chiến tranh VN gấp hơn 130 lần mà phía VNDCCH đã nhận được viện trợ. Vì thế cái “nền văn minh”mà Huy Đức thấy qua “Mấy chiếc xe đạp bóng lộn”; “cặp nhẫn vàng chóe”; “Những chiếc máy Akai, radio cassettes”; rồi: “rạp chiếu bóng, Nhạc viện và sân khấu ca nhạc” v.v…đều có nguồn gốc từ “925 tỷ USD” mà Mỹ đã chi cho cuộc chiến ở VN, kèm theo 58000 nhân mạng nữa, để rồi mất trắng trở về.
    http://www.reds.vn/index.php/chinh-tri/an-ninh/3194-huy-duc-ke-nhin-lich-su-qua-lo-dong-xu
    Dài quá rồi, xin hẹn dịp khác! Tks Mr. JL!

  9. Hãy liên lạc với nhạc sĩ Tô Hải hiện còn trong nước để biết đâu là sự thật. Cuộc cướp chính quyền vì dân vì nước Trần Trọng Kim, nhân ngày công chức và dân chúng biểu tình để ủng hộ ông ta!
    Chỉ vì HCM là đảng viên đệ tam quốc tế muốn chôn sống phe tư-bản nên Pháp chấp thuận trao trả lôc lập cho Việt-Nam và năm 1949. Tổng thống Pháp đích thân tham dụ cuộc họp của quốc hội pháp chỉnh thức công nhận đất nước Việt-Nam. Cũng vì là cán bộ của đệ tam CS nên thư của HCM gởi tổng thống Mỹ bị ném vào sọt rác.

    • Ngày 9 tháng 3 năm 1945, Nhật đảo chính Pháp, độc chiếm thuộc địa Đông Dương. Để tranh thủ sự ủng hộ của người Việt, cùng những nước Á châu khác đang bị Nhật chiếm đóng như Miến Điện, Philippines, Nhật tuyên bố “trao trả độc lập” cho Việt Nam. Tháng 3/1945, Đế quốc Việt Nam được thành lập như một bộ phận của chính sách Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á của Nhật. Tuy nhiên, nó cũng chỉ là một trong những khẩu hiệu và khái niệm được dùng để biện hộ cho sự chiếm đóng của Nhật Bản tại Đông Á từ thập niên 1930 cho đến hết thế chiến thứ hai, trong đó các chính quyền bản xứ phải vận động người dân và nền kinh tế trong nước phục vụ cho lợi ích của Đế quốc Nhật Bản. Dưới sự cai trị của Nhật ở Việt Nam, từ tháng 10 năm 1944 đến tháng 5 năm 1945, nạn đói khủng khiếp diễn ra làm 2 triệu người chết. Ngày 14 tháng 8, Nhật hoàng tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Ngay ngày hôm sau mà chính phủ Nhật tuyên bố đầu hàng thì chính phủ Trần Trọng Kim đệ đơn từ chức lên nhà vua và thông báo tin ấy cho tất cả các tỉnh, đồng thời nói ý định của mình nói sẵn sàng giao quyền cho quốc dân. Chớp lấy cơ hội ngàn năm có một, Việt Minh và các đảng phái khác trong nước như Đại Việt, VN Quốc Dân Đảng tìm cách dành chính quyền từ tay chính phủ Đế Quốc VN Trần Trọng Kim. Nhưng chỉ có Việt Minh thành công vì được đại đa số dân chúng ủng hộ. Trước đó, Việt Minh đã tổ chức nhiều cuộc khởi nghĩa chống Pháp, chống Nhật, cướp kho thóc của Nhật chia cho dân đói vì vậy họ được lòng dân cũng dễ hiểu, thậm chí, đội thanh niên tiền tuyến của Đế Quốc VN cũng đi theo Việt Minh. Việc chuyển giao quyền lực được chính phủ Đế quốc Việt Nam thực hiện trong hoà bình. Vua Bảo Đại và Thủ tướng Đế quốc Việt Nam Trần Trọng Kim đã từ chối lời đề nghị của Tư lệnh quân đội Nhật giúp chính phủ chống lại Việt Minh.
      Ngày 22/8, vua Bảo Đại thoái vị. Ông tuyên bố :”thà làm dân một nước tự do còn hơn làm vua một nước nô lệ”
      Ngày 2/9/1945, chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản tuyên ngôn độc lập khai sinh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
      Ngày 6/1/1945, Chính phủ Liên hiệp Lâm thời do Chủ tịch Hồ Chí Minh đứng đầu đã tổ chức cuộc Tổng tuyển cử trên toàn quốc lần đầu tiên đã bầu Quốc hội và thông qua Hiến pháp. Đây là cuộc bầu cử dân chủ, công bằng đầu tiên của nước ta.
      Qua phần trên , ta có thể thấy rõ ràng, VNDCCH hoàn toan do nhân dân lập nên chứ không phải do Pháp lập như Quốc Gia VN, Mỹ dựng như VNCH hay Nhật bảo hộ như Đế Quốc VN. Quốc hội VNDCCH được bầu một cách dân chủ, đàng hoàng. Vì vậy luận điệu “miền Bắc do Liên Xô, Trung Quốc lập nên” là hoàn toàn vô giá trị. Liên Xô, Trung Quốc lập nên mà mãi đến năm 1950, 5 năm sau khi thành lập, họ mới công nhận VNDCCH. Một điều rất buồn cười là những người rêu rao VNDCCH do quốc tế Cộng Sản dựng lên không biết rằng hiến pháp của VNDCCH 1946 , do chủ tịch Hồ Chí Mình và 6 người khác viết, lại giống hiến pháp của các nước Tư Bản, theo tinh thần “tam quyền phân lập”.
      Qua phân tích trên ta thấy rằng người Pháp không có tư cách gì để trao trả độc lập cho VN, họ đã cướp nền độc lập và đô hộ VN từ cuối thế kỷ 19, những năm 1940 -1945 bị người Nhật hất cẳng cướp quyền cai trị VN. Người VN đã giành độc lập từ tay người Nhật. Sau chiến tranh thế giới thứ 2, người Pháp quay lại chỉ với mục đích thiết lập lại chế độ cai trị VN như trước!

  10. Mượn cmt của một vị độc giả trên KBCHN.NET trả lời cho những ý tưởng ngụy biện của anh nghẹo già trên kia:
    Tất cả những cuộc nổi dậy vũ trang, thay đổi triều đại, chế độ trong lịch sử VN và hầu hết trong lịch sử thế giới, là đều xuất phát trong trường hợp nhà cầm quyền đã mất lòng dân thật sự (nghĩa là đa số thầm lặng, những người bình thường, đây là nơi thể hiện lòng dân rõ nhất chứ ko phải thiểu số to mồm). Người ta nổi dậy khởi nghĩa, sóan ngôi, làm cách mạng, làm chính biến, đảo chính v.v. chưa bao giờ là từ những tin tức, những tin tức ko bao giờ phát động được nhân dân. Mà chính những trải nghiệm trực tiếp, tai nghe mắt thấy hàng ngày hàng giờ liên tục mới đả động đc tới lòng dân, người dân nổi dậy ko phải vì nghe tin, ko có ai điên đi nổi dậy vì nghe tin, mà người ta nổi dậy là vì bản thân người ta, con cái cha mẹ người ta bị thiệt hại trực tiếp, sống ko nổi, ko chịu nổi, chung quanh người ta đầy chuyện bi đát thấy hàng ngày, tầng lớp lãnh đạo băng họai và phế thải, xã hội cần một sự phá bỏ làm lại từ đầu, thì lúc đó cái tầng lớp outdate mục ruỗng đó sẽ bị lịch sử đào thải theo quy luật tự nhiên.
    Ở VN, đó là cái xã hội những năm 1945, ở miền Nam những năm 1975. Ko phải là một xã hội muôn màu nhộn nhịp yên bình ngày nay. Ko cần lý luận gì cao xa, chỉ cần nhìn vào việc ko có thằng điên nào dám đem những nội dung kích động bạo lực trên blog của nó mà đi ra “sủa” ở ngòai đường, kể cả những nơi ko có 1 bóng công an nào. Thì đã có câu trả lời.
    Những năm 1945, 1975 ở miền Nam, việc vũ trang đi theo cách mạng tiến hành bạo lực cách mạng là chuyện đương nhiên, là chuyện ko cần thuyết phục, ko cần nhiều lý luận (chỉ có lý luận về cách đánh, chưa bao giờ có lý luận vì sao phải theo cách mạng, vì sao phải đánh đổ ngụy quân, ngụy quyền, việc đi theo CM, chống Pháp chống Mỹ, đánh đổ ngụy quyền là chuyện đương nhiên tất yếu phải thế, ko cần lý luận, ko cần giải thích, ko cần “nghe tin”, ko cần tranh luận).
    Những lúc đó người dân ra đường biểu tình bất chấp bị bắn chết vẫn cứ biểu tình ào ào, người này hưởng ứng người kia. Có cơ hội là gởi con em ra Củ Chi, ra bưng biền. Thấy 1 ông du kích là đưa vào nhà giấu, cho ăn cho uống, người ta làm những điều đó ko phải là vì “nghe tin” ngụy nó ác lắm, lãnh đạo ngụy nó xấu xa thối tha lắm, nghe tin sự kiện này dữ kiện kia, mà là vì chính bản thân họ, người nhà họ chịu khổ, họ trực tiếp trải nghiệm chứng kiến chung quanh họ bị khổ, và lợi ích của họ bị tuyệt diệt. Họ theo cách mạng, họ dùng vũ trang đánh đổ ngụy quyền SG là vì chính họ, chứ ko phải vì “nghe tin”.

    Những thằng tự xưng “tranh đấu” ở hải ngọai thường hay tự so sánh mình với VC ngày xưa đấu tranh cách mạng, ở tù Mỹ ngụy v.v. mà ko biết xấu hổ. Một số tên ra nước ngòai, chửi Bác Hồ, nhưng khi đụng chuyện thì lại rất hay thích tự so sánh, ví von chuyện mình ra hải ngọai diệt Cộng như là chuyện Nguyễn Tất Thành ra hải ngọai tìm đường chống Pháp. Đúng là tận cùng của sự dốt nát và bỉ ổi.

    Đã đến lúc quý vị cần xem lại rất nhiều việc, điều này chỉ tốt cho bản thân quý vị, thay vì sống với sự nghiệp xây dựng và kiến thiết đất nước thì lại sống trong óan hờn chất chứa thù ghét khôn nguôi với 1 mớ tin tức hỗn tạp cái đúng cái sai, căm giận, chán ghét, vô minh, chửi Cộng, chống cộng, chửi nhau, chống nhau, ngộ nhận, tố cộng và tố nhau cho đến cuối đời thì cũng ko ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới đâu. Lời đắng khó nuốt, lời thật mất lòng, quý vị nghĩ lại đi.
    (Tks Mr. JL!)

    • Hãy trả lời từng điểm một:
      Tàu đỏ đã cài đạt Hồ tập Chương giả danh Hồ chí Minh chết 1932 ở Hương cảng. Bên Nga làm lễ truy điệu.
      1/ Phản bác -> thử ADN cái xác ở Ba-đình với cái ở người hiện ở trong nghĩa trang miền Nam.
      2/ Chiến thắng Điện biên là công lao của cả 10 tướng lãnh Tàu, họ đã viết hồi ký -> đối chất hay chưng bằng cớ là họ nói lào, nếu không thì những hồi ký đó là sự thật.
      3/ Những nhận xét của tôi vể cải cách ruộng đất chứng tỏ HCM chỉ là tay sai LX, Tàu phủ.
      4/ Câu nói lịch sử của Lê Duẫn: “Ta đánh là đánh cho LX, Trung quốc” -> hậu quả là quê hương VN sắp thành 1 tỉnh của Tàu đỏ.
      Hãy phản bác “Những lờ tôi nói với một người em họ từ Bắc vào năm 1979.
      Nếu không trả lời từng điểm một thì hãy im đi. Cữ về Việt-Nam làm tay sai cho Tàu.

      • Gửi anh nghẹo già: nhưng điều anh viết ra không phải mới, nó có từ lâu rồi, anh cứ nhai đi nhai lại như bò nhai cỏ mà không chán sao?!
        Về Hồ Chí Minh: cả thế giới ngưỡng mộ, kính trọng, trong đó, bao gồm cả những đối thủ của ông! Tượng, hình ảnh của ông được dựng, lưu giữ khắp nới trên thế giới. Nghị quyết của Unesco ghi rõ: ” Ghi nhận năm 1990 sẽ đánh dấu 100 năm kỷ niệm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Anh hùng giải phóng dân tộc và Nhà văn hóa kiệt xuất của Việt Nam…” Tuần báo TIME của Hoa Kỳ bình chọn Hồ Chí Minh là một trong 100 nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất trong thế kỷ 20, Tờ Time 2000 đã nhận định ông là người đã góp phần “làm thay đổi diện mạo hành tinh chúng ta trong thế kỷ XX”…
        Gần đây nhất, anh chàng tật nguyền nước ÚC, Nick Vujicic – chàng trai kỳ diệu truyền cảm hứng sống cho hàng triệu người trên thế giới Nick Vujicic, sáng 23-5, trong buổi diễn thuyết trước 2.500 doanh nhân tại TP.HCM đã bất ngờ nhắc đến HCM – tư tưởng và nhân cách ngời sáng của Người – như một tấm gương cho giới doanh nhân noi theo.
        “Hãy nhìn vào Bác Hồ của quý vị – Nick nói – Nhìn vào sự can đảm của Người khi dám mơ một giấc mơ lớn và dám dấn thân, từng bước một hiện thực hóa giấc mơ đó”….
        Anh nhắc lại lời ông Lê Duẩn nên tôi cũng nói cho ông biết là ông Lê Duẩn là người có công đầu trong việc thống nhất VN, là người có câu “ Bọn bành trướng bá quyền Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm của nhân dân VN” đấy ông có biết ko?
        Vậy mấy điều bịa đặt hồ đồ, nhai đi nhai lại của anh liệu có giá trị gì không?
        Riêng mấy điều anh bịa về HCM đã cho thấy anh như thằng trên giời rơi xuống đất, hay anh ngập ngụa trong đống Ph. Ân Làm Báo, ngộ độc nặng từ mấy bài “Sự thật… bịa đặt của ĐCH! Thôi nhé, ông cứ ngập chìm trong đống … ấy nhé.

        • In 1987, UNESCO officially recommended to member states that they “join in the commemoration of the centenary of the birth of President Ho Chi Minh by organizing various events as a tribute to his memory”, considering “the important and many-sided contribution of President Ho Chi Minh in the fields of culture, education and the arts” who “devoted his whole life to the national liberation of the Vietnamese people, contributing to the common struggle of peoples for peace, national independence, democracy and social progress.”[76] However, this was met with an uproar amongst some overseas Vietnamese, especially in North America, Europe and Australia, who criticize Ho as a Stalinist dictator and blamed Ho for the human rights abuses of his government.[77]
          Tôi không tranh cãi với một tên vô học Dự luận viên này làm gì.
          Hãy tìm hiểu cho kỹ. UNESCO không hề công nhận HCM như báo dài trong nước rêu rao.
          Hãy xem gương: Lenin, Stalin bên LX. Bây giờ tượng đã bị kéo và sở rác. Dân Việ-Nam sẽ là tương tự.
          Việc phản bác không trả lời từng điểm một mà đem một vấn đề khác là không lương thiện.

Comments are closed.