Suy ngẫm về Tướng Giáp

Vào tháng Một năm 1990, tôi ngồi trong một phòng hội nghị lạnh lẽo ở Hà Nội với một nhóm 30 sinh viên phương Tây đang đợi Đại tướng Võ Nguyên Giáp đến. Nhóm này dừng chân ở Hà Nội chỉ một tuần; một bến đỗ ngắn ngủi trong chuyến tham quan dài chín tháng tại 20 quốc gia với đề tài “Nghiên cứu hòa bình vòng quanh thế giới”.

Nhà trí thức Na Uy Johan Galtung, người hộ tống chúng tôi trong chuyến đi này, qua những mối liên lạc toàn cầu đã cố gắng thu xếp hơn 250 cuộc họp với những nhà hoạch định chính sách, trí thức, và nhiều cá nhân lỗi lạc khắp thế giới trong một thử nghiệm về giáo dục hòa bình. Giả định dưới sự liều lĩnh này là khái niệm rằng việc tiếp xúc trực tiếp với nhiều nền kinh tế chính trị của thế giới, kết hợp với những thảo luận được đề cập phía trên, và các bài giảng về xung đột và nghiên cứu hòa bình sẽ kiến tạo một kinh nghiệm giáo dục vô cùng độc đáo và giá trị.

Ở Hà Nội ngày hôm đó, những sinh viên đi cùng với tôi và tôi phần lớn và có lẽ còn thiếu hiểu biết một cách đáng hổ thẹn về người mà chúng tôi đang đợi. Khi Đại tướng đến với bộ quân phục vận trên người, những sinh viên chúng tôi đứng thành hàng đón tiếp, mỗi người bắt tay với nhân vật lịch sử thế giới này, người mà chúng tôi biết rất ít.

Sau đó chúng tôi lắng nghe Tướng Giáp phát biểu có phần dài dòng và khô khan về những kinh nghiệm và ý tưởng mà mấy thằng nhóc 20 tuổi như chúng tôi chỉ hiểu được một ít. Buổi tối cùng ngày, Giáo sư Galtung đã làm các sinh viên Mỹ trong chúng tôi kinh ngạc khi ông ta có vẻ muốn đề nghị chúng tôi nên đưa ra lời xin lỗi dưới vài hình thức cho những việc làm của chính phủ tôi; những việc làm đã định đoạt quỹ đạo thảm khốc trước khi chúng tôi chào đời.

Tôi không hề biết rằng vào thời điểm khoảng hai năm sau cái ngày lãnh lẽo đó, tôi lại có hứng thú tích cực với Việt Nam, với quá trình cải cách thị trường và việc tái hòa nhập với các nền kinh tế trong vùng và đặc biệt là trên thế giới.

Từ năm 1992 và đặc biệt là sau năm 1997, tôi vẫn quan tâm mạnh mẽ với những quá trình thay đổi xã hội đang diễn ra ở Việt Nam. Tôi đặc biệt hứng thú với nền kinh tế chính trị của sự thịnh vượng, tiếp cận vấn đề đó qua phân tích mối liên hệ của những thể chế chính trị, kinh tế và phúc lợi xã hội.

Làm như vậy, tôi đã dần quen với lịch sử Việt Nam. Dù sự hiểu biết của tôi về Cuộc chiến tranh của người Mỹ ở Việt Nam vẫn còn hạn chế, tuy nhiên tôi đã hiểu thêm về Việt Nam và sự quan trọng của chính Tướng Giáp.

Tuần này, nhà nước Việt Nam sẽ tổ chức tang lễ cấp quốc gia cho Tướng Giáp. Những nghi lễ, vốn hiếm thấy ở Việt Nam, có thể gây ra nhiều trạng thái cảm xúc từ nhiều khuynh hướng chính trị khác nhau. Dù nhà cầm quyền Việt Nam có mong muốn hay không, việc Đại tướng qua đời đánh dấu một bước ngoặt trong lịch sử đương đại Việt Nam.

Sau khi tang lễ của Đại tướng đã qua, chúng ta vẫn còn thời gian để suy ngẫm về tầm quan trọng của Ông Giáp, vai trò của ông trong việc đánh bại quân đội Pháp và Mỹ, khuynh hướng gây tranh cãi đối với giá trị của nhân sinh trong những năm tháng chiến tranh, sự cô lập của ông thời hậu chiến, và sự quan tâm muộn màng của ông trong việc cải thiện trách nhiệm xã hội và trách nhiệm giải trình của Đảng và nhà nước mà ông đã cống hiến cả đời mình cho.

Tuy nhiên, đến bây giờ, cái chết của ông đã làm mọi người ở Việt Nam và những người có liên hệ với đất nước không khỏi bàng hoàng. Với nhà cầm quyền Việt Nam, thời điểm này không tránh khỏi lúng túng. Trong khi đó, tầng lớp chính trị cấp cao của Việt Nam chắc chắn sẽ suy ngẫm nghiêm túc về cái chết của Đậi tướng Giáp, sự thật là việc Ông Giáp qua đời sẽ khiến các hoạt động của họ bị xem xét kĩ lưỡng.

Những thành tích ấn tượng nhất của Đại tướng Giáp và đồng nghiệp của ông, tất nhiên, là ở trên chiến trường. Sau cuộc chiến, Tướng Giáp bị gạt ra ngoài lề và quyết định giữ im lặng trong khi những người như Lê Duẩn làm kiệt quệ nền kinh tế đất nước. Vào cuối thập niên 80, ngay cả những nhân vật như Trường Chinh đã bắt đầu công nhận sự cần thiết của cải tổ.

Từ cuối thập niên 80, Việt Nam đã trải qua hai thập kỉ tăng trưởng kinh tế nhanh chóng, nhưng chưa được tự do khỏi những xiềng xích của một hệ thống chính trị mà trong đó lòng trung thành với những nguyên tắc Leninist (và gần đây nữa là lợi ích cá nhân) thường được đặt trên lợi ích quốc gia.

Trong bất kỳ nền văn hóa nào, cái chết của những nhân vật trọng đại là cơ hội để suy ngẫm. Vào năm 1925, tang lễ của Phan Châu Trinh nằm trong những sự kiện quan trọng nhất về sự phát triển của phong trào chống thực dân tại Việt Nam. Trong những ngày tiếp theo, tất cả chúng ta sẽ suy ngẫm thêm về cuộc đời của Võ Nguyễn Giáp và tầm quan trọng của nó đối với Việt Nam; quá khứ, hiện tại và tương lai.

JL

Xin lưu ý: Trong bản dịch đầu tiên có nơi thiếu chữ Ông. Đó xây ra trong quá trình dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Xin lỗi và cảm ơn những bạn đã nêu vấn đề này.

49 thoughts on “Suy ngẫm về Tướng Giáp

  1. Thưa Gs London,

    Đồng ý với Gs, tướng Võ Nguyên Giáp là một tướng tài, thậm chí là rất, rất tài. Nhưng, phẩm chất của một con người ở khía cạnh làm người, là chưa thỏa đáng khi so sánh với sự tài giỏi trong quân sự của ông. Vài cái thư cảnh báo thủ tướng NTD về khai thác bauxite ở Tây nguyên là chưa đủ với sự đòi hỏi chính đáng của người dân Việt Nam. Bằng vào tư cách một khai quốc công thần như ông, kể cả khi bị ghẻ lạnh bởi chính quyền, chắc chắn vẫn còn đó sự ủng hộ gần như tuyệt đối của các cựu chiến binh lẫn những người lính đang tại ngũ, mà…chưa bao giờ người dân nghe thấy từ ông một tiếng nói mạnh mẽ trước sự xuống cấp thảm hại của lý tưởng CS, của sự mục rữa ngay dưới hạ tầng cho chí thượng tầng của chính quyền.

    Đúng như cựu nhà báo Bùi Tín đã nói, so với Trần Độ, Nguyễn Trọng Vĩnh, những tướng lĩnh đàn em, ông còn kém xa. Có lẽ cá tính an phận thủ thường của ông đã định hình từ thuở còn thanh niên chăng?

    Dẫu sao, cá nhân tôi tin ông Võ Nguyên Giáp không phải là một con người không đáng trọng. Tuy nhiên, để nghiêng mình kính phục thì…không. Là một danh tướng tầm cỡ thế giới, không thể chỉ cư xử như những người bình thường được, im lặng trước cái Ác, cái Xấu, đầu hàng trong âm thầm dứt khoát không phải tác phong của một người chiến sĩ.

    Một danh tướng không có đủ phẩm chất tối thiểu của một người chiến sĩ, thì còn ra cái thể thống gì!

    • thằng phản động chó má, ngu muội. mi đã bao giờ nắm trong tay hàng chục vạn quân để ném vào lò lửa chiến tranh chưa mà dám đánh giá người ta an phận thủ thường.chiến trường đại tướng còn không sợ huống chi là đời thường. Nếu mi đã gặp đại tướng thì mi sẽ biết ông là con người kiên quyết đến nhường nào. cách hành xử của ông từ năm 1980 đến nay có thể không làm vừa lòng một số người (như
      nhất là mấy thằng phản động như bọn mi) nhưng nếu ông làm khác và xảy ra đấu đá nội bộ thì chẳng phải là chỉ để cho bọn mi cười vào mũi ư. Mi nhầm rồi, Tín thì không nói làm gì, còn như tướng Độ, tướng Vĩnh lại quá cực đoan, nóng vội. Kẻ địch đáng sợ nhất của đời người là bản thân mình, ví như những khiếm khuyết trong nội bộ chế độ là kẻ thù của chế độ vậy; do đó phải chiến đấu thận trọng, khôn ngoan lâu dài. Chữ Nhẫn của đại tướng, ngoài mấy ông mi nêu ra thì chẳng có ai phản đối; thay vào đó toàn quan toàn dân vẫn hết mực tôn kính, ngưỡng mộ ông, coi ông là tấm gương sáng và là điểm tựa tinh thần của cả dân tộc.
      Cây cột trụ duy nhất chống trời cuối cùng đã không còn. Ai sẽ thay Người lãnh trách nhiệm gách vác bàu trời đây?

      • Sao bác quá “Lo Bò trắng răng “…chúng ta đang có Hùng Dũng Sang Trọng ,,,đây là bộ ” tứ quí ” quá rồi còn gì nữa !!!

      • Thoi buoi nay, ma van con co thang ngu xuan tin vao nhung thang CONG SAN ngu dot. Cong San con ngu dot, thi may chi la thu o duoi day quan cua tui no ma thoi. May nen di an quan ma chet di con a`.

  2. Tôi nghĩ tướng Giáp là người có học thức và văn hóa. Ông theo Việt Minh (Hồi đó là tập hợp gồm nhiều xu hướng chính trị) với tấm lòng yêu nước và muốn đất nước độc lập. Chiến thắng Điện Phủ, ông được người Pháp kính trọng, là cách đối xử có văn hóa với hàng binh, nó khác biệt rất nhiều với những người cộng sản sau này đối xử với những người của Việt Nam cộng hòa sau năm 1975. Vì chất nhân văn này có vẻ gần với chuẩn mực văn minh của thế giới nhưng nó không hợp với tầng lớp lãnh đạo chóp bu cộng sản vốn xuất thân từ nông dân và ít học thức, ông trở nên xa lạ với họ và bị vô hiệu hóa. Không biết ông Giáp nghĩ gì khi chọn được chôn cất ở Quảng Bình, nơi ông sinh ra, vì ở Hà Nội – Việt Nam, có một nơi chuyên dành cho những quan chức cộng sản, chôn ở nơi đấy nhiều khi là niềm hãnh hiện của thân quyến, ở góc độ suy nghĩ của mình, tôi cho là ông ấy chọn đúng. Có một điều tôi muốn hiểu, tại sao, một con người giản dị, không tham vật chất có học, có văn hóa lại theo cộng sản? Vì một cái danh đến với ông quá sớm 37 tuổi đã là đại tướng, nên ông không đủ cam đảm dứt ra? Ông là tù binh của cái danh?

    • Thoi buoi nay, ma van con co thang ngu xuan tin vao nhung thang CONG SAN ngu dot. Cong San con ngu dot, thi may chi la thu o duoi day quan cua tui no ma thoi. May nen di an quan ma chet di con a`.

  3. comment trên phân tích . . . có phần gay gắt với Cụ Giáp. Đành rằng theo như cách nói “Một danh tướng không có đủ phẩm chất tối thiểu của một người chiến sỹ” là chấp nhận được nhưng thêm “ra thể thống gì” nó có quá đáng lắm ko khi mà cả cuộc đời của Cụ Giáp là vì non sông và dân tộc Việt Nam này. còn đọc bài này thấy liên hệ đến sự ra đi của cụ Phan Châu Trinh năm 1925 gắn liền với sự phát triển của phong trào chống thực dân của Việt Nam với sự ra đi của Cụ Giáp và “Phong trào Dân Chủ” hiện nay. Hy vọng nó cũng có ảnh hưởng tích cực đến cái bộ mặt chính trị mà hầu hết trí thức ở Việt Nam cảm thấy thối nát này

  4. Thưa bạn Tung,

    Cám ơn bạn đã chỉ ra chỗ tôi đã quá lời trong phản hồi phía trên. Có lẽ, chỉ vì tôi bực bội vì đọc được trên báo một số câu chữ cho rằng “là người Việt Nam chân chính, không ai có thể không đau đớn, tiếc nuối” trước cái chết của vị đại tướng này.

    Tuy nhiên, tôi xin rút lại chỗ quá lời đó, không có nghĩa là tôi không đòi hỏi ông Võ Nguyên Giáp lẽ ra phải xứng đáng hơn nữa về mặt nhân cách khi đặt cạnh bên uy tín và danh vọng của chính ông .

  5. Dư luận báo chí Phương Tây , kể cả từ các nước đã đối địch với Tướng Giáp qua hai cuộc chiến Việt Nam như người Pháp và Mỹ , đã dành sự tôn kính xứng đáng cho vị Tướng Việt Nam vừa qua đời .

    Nhiều người Nam Việt Nam đã phê phán chính quyền CS VN sau chiến thắng 75 đã không cư sử tử tế với bên thua trận như phía các Tư Lệnh quân Bắc Mỹ chiến thắng đã ra lệnh cho binh sĩ chào kính đoàn bại binh Phương Nam sau khi họ đã buông súng , cũng như dành cho họ mọi điều kiện tốt đẹp trở về quê hương sống bình đẳng như mọi người Mỹ khác . Mong hôm nay Tướng Giáp cũng được cư sử xứng đáng như những người Mỹ thời nội chiến đã cư sử với nhau .

    Vài phát biểu hớ hênh của TNS John Mc Cain về Tướng Giáp , sau khi ông mất, đã gặp phản ứng nặng nề từ những người Mỹ khác.

    Riêng tôi , dù là người miền Nam và bản thân , gia đình chịu nhiều mất mát , đau khổ vì chế độ Cộng Sản , tôi vẫn kính trọng sự nghiệp quận sự lẫy lừng của Tướng Giáp và thành kính mong hương hồn ông an nghỉ xứng đáng nơi quê hướng .

    Người quan sát khách quan sẽ nhìn vào nhân thân trí thức và lòng yêu nước trong sáng của Tứơng Giáp khi từ bỏ cơ hội làm quan với Pháp hay triều đình Huế để theo Hồ Chí Minh tìm đường dành độc lập cho dân tộc . Phần sau của sự trở thành người Công Sản của ông và những thăng trầm là phần của lịch sử sẽ soi rọi khi thuận tiện .

    Tôi cũng thấy Tướng Giáp đã ” trong rủi có may ” khi bị chèn ép , tước đoạt quyền bính , để không trở thành Tổng Bí Thư đảng CSVN , hay Chủ Tịch, Thủ Tước nước Việt Nam CS sau 1975 . Ai có thể lường được ông sẽ phải làm những gì trong những chức vụ đó với những vết nhơ hậu chiến mà người CS dành cho miền Nam và toàn thể dất nước, dân tộc cho đến hôm nay ? Việc ông ôm chữ “Nhẫn ” để sinh tồn giữa sự thù địch tàn nhẫn của các đồng chí và đàn em đã cho thấy ông khó lòng điều khiển cả bộ máy và những con người ấy làm những điều tốt đẹp cho đất nước . Dù sao , việc ông ba lần gởi thư cho thủ tướng và trung ương đảng để góp ý phản bác việc khai thác Bô Xít , cũng đã giữ được cho thinh danh ông trước lịch sử một phần đáng kể .

    Cả đảng CS VN cầm quyền và những người chống đối chế độ này hãy nhìn những dòng người xếp hàng viếng ông , những bài viết thương tiếc , ca ngợi ông , để xét lại khả năng dân tộc này bùng vỡ những phản kháng lớn hơn, toàn diện hơn trước những tàn phá đất nước và dân tộc , những toan tính muôn năm đè đầu nhân dân của đảng CS cầm quyền . Lúc này đây những sự nhơ bẩn , ám muội từ các nhân vật đứng đầu đảng và nhà nước thời trước trút lên vị Đại Tướng Đệ Nhất Công Thần đang được nhân dân tính sổ . Người không CS cũng nên thấy bài học thực tế Nam/ Bắc , Quốc / Cộng, cần phải phân tích những chỉ số nhân tâm và thời thế .

    Sau cùng , cầu mong những người thân gần nhất trong cuộc đời Tướng Giáp cân nhắc việc chôn cất ông xứng đáng với nhân cách và địa vị của ông trong lòng đồng bào, đồng hương .

    Gs J. London lại một lần nữa khẳng định tên Blog ” Xin lỗi ông ” của mình , đúng với cung cách phát ngôn của người miền Bắc VN khi tranh luận . Câu ” Xin lỗi ông ” thường khởi sự cho một phản kháng , bác bỏ . Chúc ông không mệt mỏi với ” Cuộc chiến của người khác ” mà ông luôn quan tâm.

    • Cảm ơn Anh vì một bình luận hay… Xin khẳng định tôi không quan tâm đến một “Cuộc chiến của người khác” mà là những quá trình xã hội thứ vị đang diễn ra ở một đất nước tôi đặc biệt quan tâm đến…

      • Gs J.London,

        Vâng, tôi xin rút lại câu ” Cuộc chiến…” , tôi hiểu tâm ý Gs không chọn lựa đứng về phía nào trong các xung đột còn tiếp diễn . Lần trước ông đã viết về một phác thảo cơ hội Hoà Giải Dân Tộc , hay một Nghiên Cứu dẫn đến cơ hội ấy giữa những người Việt và bạn hữu quan tâm . Rất tiếc có lẽ đề tài này vẫn còn qúa nhậy cảm , hoặc người Việt vẫn còn não trạng ” Cuộc chiến ” chưa tàn .

        Tuy nhiên , diễn biến trong nước gần đây cho thấy 1 số mẫu số chung đã có thể hình thành . Tôi vẫn lạc quan về ” Hồn Thiêng Sông Núi ” đã dẫn dắt dân tộc qua nhiều khúc quanh bi tráng , phải chăng khi ” Cùng tắc Biến ” và những anh hùng , cứu tinh dân tộc sẽ xuất hiện lúc đó ?

        Trong khi chờ đợi Nguyên Khí tích tụ vẫn cần những nỗ lực làm giảm thiểu những chướng ngại cho việc hợp nhất lòng người , tứ bất cứ hướng nào .

        Cuối phần này tôi muốn nhắc lại cảm giác cá nhân khi đứng chào kính đón tiếp Tướng Ngô Quang Trưởng , khi ông bất ngờ đến thăm trụ sở 1 Xã hồi cư nhỏ bé, vô danh mà tôi , 1 sĩ quan cấp thấp trong hàng ngũ quân đội VNCH, đang làm cố vấn quân sự . Nét khắc khổ , nghiêm trang và tiếng tăm trong sạch , tài năng quân sự của vị danh tướng này đã làm tôi ” đóng băng ” trước mặt ông . Khi đọc về việc thân nhân ông mang tro cốt từ Mỹ về rải trên đỉnh Hải Vân để ông về với sông núi quê mẹ và vùng lãnh thổ ông đã gìn giữ , tôi đã ứa nước mắt thương cảm . Hôm nay sắp tiễn đưa Tướng Giáp, tôi chợt nghĩ các ông đều xứng đáng với vị trí quân đội của mình trao phó và mọi người Việt đều có thể tự hào về các ông .

        Thân kính

  6. Ngài có hối tiếc gì về hơn 4 triệu người Việt Nam đã chết vì cuộc nội chiến ý thức hệ Cộng Sản?”
    Ông Võ Nguyên Giáp không đắn đo điềm nhiên trả lời bằng tiếng Pháp : “NON, PAS DU TOUT không hối tiếc””!?

    NON, PAS DU TOUT – Non, je ne regrette rien
    ***************************************************

    – Journaliste:
    « Général Giap, regrettez-vous de quatre millions de vietnamien sont morts dans la guerre du Vietnam ? »
    – Général Giap :
    « Non, je ne regrette rien
    NON, PAS DU TOUT
    Non, je ne regrette rien
    Non, rien de rien
    Non, je ne regrette rien
    Si je peux refaire la guerre, je vais la refaire pareil !
    Le mal que j’ait fait
    Ni le bien; tout ça m’est bien égal !
    Non, je ne regrette rien
    NON, PAS DU TOUT
    Non, je ne regrette rien
    C’est fait
    Je me fous du passé!
    Quels millions mort que Général Giap pourrait être super grand !
    Combien de millions ont péri pour la grandeur de César ?
    Combien de millions ont péri pour la grandeur de Général Giap ?
    Avec mes souvenirs
    J’ai déclenché des canons fournis par les chinois
    Ces canons transportés par mes camerades
    Sur les collines de Diên Biên Phu
    Ils sont tous morts
    Je n’ai plus besoin d’eux !
    C’est fait
    Je me fous du passé !
    Quels millions mort que Général Giap pourrait être super grand !
    Combien de millions ont péri pour la grandeur de César ?
    Combien de millions ont péri pour la grandeur de Général Giap ?
    Non, je ne regrette rien
    NON, PAS DU TOUT
    Non, je ne regrette rien
    Non, rien de rien
    Non, je ne regrette rien
    Si je peux refaire la guerre, je vais la refaire pareil !
    Le mal que j’ait fait
    Ni le bien; tout ça m’est bien égal !
    *
    – Journaliste :
    « Général Giap, regrettez-vous de quatre millions de vietnamien sont morts dans la guerre du Vietnam ? »
    – Général Giap :
    “Non, je ne regrette rien
    NON, PAS DU TOUT
    Non, je ne regrette rien
    Car ma gloire, car mes joies de la Victoire
    Hier et aujourd’hui, dans l’Histoire je suis entré avec Gloire!”

    NO, NOTHING AT ALL – No, I don’t regret anything
    **********************************************************

    – Journalist :
    « General Giap, do you regret about about 4 million Vietnamese on all sides were killed in the Vietnam War ? »
    – General Giap :
    « No, I don’t regret anything!
    NO, NOTHING AT ALL
    No, I don’t regret anything!
    If I can remake war, I will do in the same way
    Neither the good that’s been done to me,
    Nor the bad;
    It’s all the same to me !
    No, I don’t regret anything!
    NO, NOTHING AT ALL
    No, I don’t regret anything!
    It’s done
    I don’t care about the past!
    What millions died that General Giap might be great !
    How many millions of people
    How many millions died for the greatness of Caesar ?
    How many millions died for the greatness of General Giap ? ? ?
    No, I don’t regret none
    Not even one
    No, I don’t regret none
    NO, NOTHING AT ALL
    No, I don’t regret anything!
    If I can remake war, I will do in the same way
    Neither the good that’s been done to me,
    Nor the bad;
    It’s all the same to me !
    *
    – Journalist : « General Giap, do you regret about about 4 million Vietnamese on all sides were killed in the Vietnam War ? »
    – General Giap : « No, I don’t regret anything!
    NO, NOTHING AT ALL
    No, I don’t regret anything!
    – Général Giap
    « No, I don’t regret anything!
    NO, NOTHING AT ALL
    No, I don’t regret anything!
    Because my glory, because my enjoyments of Victoire
    Yesterday and today, in the History I entered with Glory !
    No, I don’t regret none
    Not even one
    No, I don’t regret none
    Nor the good, I’ve had some
    Nor the bad, all the same I might add
    Cause my glory, my enjoyments of Victoire
    Yesterday and today, in the History I entered with Glory !

    TRIỆU LƯƠNG DÂN

      • Thân chào Anh LUÂN ĐÔN !!!

        http://www.webomatik.net/vietnam-usa/1995gb.html

        Vietnam War Architect defense secretary seeks reconciliation in Hanoi
        McNamara to meet old foes
        November 8, 1995
        From Correspondent Tom Mintier
        The 85-year-old Giap, wearing his olive green uniform with four gold stars on his shoulder, greeted him with an understatement: “I heard about you long ago.”
        McNamara, 79, laughed. “I heard about YOU long ago,” he rejoined.
        “You lost … 3,200,000 people,” McNamara told Giap. “We lost 58,000.” …

        Bao giờ ĐIỆN BIÊN thành ĐẠI ZIÊN HỒNG nhỉ ????
        *********************************************

        Năm mươi sáu (56) năm sau lại từ đầu !

        Điện Biên hàng vạn Hồn cỏ xanh dâu …

        Bao nhiêu chiến dịch trận chiến lớn

        Hàng triệu Hồn Lý tưởng thương đau !

        Vì Tự do – Dân chủ – Độc lập – Thống nhất

        Rơi lọt vào tay lũ ma đầu !

        Bao giờ ĐIỆN BIÊN thành ĐẠI ZIÊN HỒNG nhỉ ????

        Ngày ấy THANH BÌNH bay Chim Câu …

        Nguyễn Hữu Viện

        http://hanoiparis.com/construct.php?page=poesie2&idfam=31

        http://hanoiparis.com/construct.php?page=poesie2&idfam=12

      • Ông/bà :Triệu lương Dân viết thật chính xác….- bài viết thay bao lời muốn nói của bao người Việt đó đây thầm lặng !!!

    • Cảm ơn anh về thông tin này, xin anh giới thiệu cho đường dẫn nguồn bài phỏng vấn này.

  7. Ong giap khong dang khen dau??? Ong ta qua hen! Dai tuong ma Di lam cai viec sanh de co Ke hoach! Xin loi tuong Nhu ong tren the gioi chi co Minh ong! Song hen hon nua doi nguoi! Day la su that lich su khong the choi cai! Chua noi den viec ong ta lam Chet 4 Trieu Linh ma khong mot tu an Han! Do la lich su Mong cac dang Vien va cam tinh cua dang viet cong thong cam! Tuong gi lai Di cam quan chi em??? Ngay xua dai tuong cam quan, ngay nay dai tuong cam quan chi em!!!!

  8. I could not care less about what VNG’s (defeated) foes think about him. I am far more interested in the question as to whether his funeral would be transformed into a giant demonstration that may bring down the current regime.

    • Ho tiến Đệ là ai ? Sao mà lú lẩn thế ? ko biết phải trái là gì cả !!! Ông sinh ra ở VN hay ở đâu và có đong máu Việt hay ko ? Đấu tranh cho đọc lập, Tự do của đát nước của cả thời kỳ thực dân chiếm đóng và làm vang lừng chiến Công mà lại có tội à ?

  9. Từ Tưởng niệm Hồ Diệu Bang tại Thiên An Môn đến Tưởng niệm VÕ NGUYÊN GIÁP tại HỒ HOÀN KIẾM ….
    ***********************************************************************

    Tưởng niệm đám tang Hồ Diệu Bang
    Thiên An Môn dòng người hàng nối hàng
    Hoa Tự do thành Cao trào Dân chủ
    Biểu ngữ biểu tình Quảng trường mênh mang
    Tưởng niệm Tang lễ Tướng VÕ NGUYÊN GIÁP
    HỒ HOÀN KIẾM lớp lớp người hàng hàng
    Bất bạo động hàng vạn Người Hà Nội
    Khai nở Mùa Thu Cách mạng thật sang trang .. ..

    TRIỆU LƯƠNG DÂN

  10. VÕ NGUYÊN GIÁP: NHẤT TƯỚNG CÔNG THÀNH VẠN CỐT KHÔ

    Thông tin tướng Giáp qua đời tại Hà Nội vào hồi 18 giờ ngày 04 tháng 10 vừa qua, chẳng khiến ai phải ngạc nhiên, bởi so với các lãnh tụ khác của cộng sản Việt Nam thì Giáp thuộc hàng đa thọ, mà theo các cụ thâm nho ngày xưa thì “đa thọ, đa nhục”.

    Nhiều người dân Bắc Việt đã bày tỏ lòng tiếc thương đối với tướng Giáp khi được tin ông qua đời, bởi họ từng được nhồi sọ rằng Giáp là một trong những danh tướng không chỉ của Việt Nam mà là của thế giới. Cũng phải thừa nhận rằng người dân bắc Kỳ hầu hết đều có lòng kính trọng đặc biệt đối với tướng Giáp, mặc dù cũng không ít trong số đó đã nhận diện được bộ mặt thật của Hồ Chí Minh, một lãnh tụ tối cao của cộng sản Việt Nam, từng được đảng cộng sản nặn thành thần, thành thánh, bởi họ chỉ nhìn thấy vào những thập kỷ cuối đời, tướng giáp sống trong hèn nhục và an phận sau khi bị Lê Duẫn và tập đoàn cộng sản Hà Nội trói tay từ năm 1983, khi từ một bộ trưởng Quốc Phòng, một tổng tư lệnh tối cao của quân đội, và là một phó thủ tướng, phó chủ tịch Hội Đồng Bộ trưởng, Giáp được Duẫn giao cho chức vụ chủ tịch Ủy Ban Dân Số và Kế Hoạch Hóa Gia Đình, chuyên vận động chị em phụ nữ đặt vòng ngừa thai, và quá nổi tiếng với chức vụ cao cả này, đến nỗi ở Hà Nội và nhiều tỉnh thành ở phía Bắc từng xuất hiện nhiều câu hò vè ví von để ngâm vịnh về danh tướng Võ Nguyên Giáp mà hầu như tất cả mọi người, mọi giới, ai ai cùng thuộc nằm lòng, đại loại như:

    …….

    (LƯU Ý — Ở ĐÂY BÌNH LUẬN LỜI VIẾT NHIỀU NGƯỜI CÓ THỂ THẤY XỈ NHỤC…. LUẬT CHƠI TRANG NÀY GHI RÕ PHẢI “cân nhắc, tính xây dựng và tôn trọng” ..

    NẾU NHƯ NGƯỜI VIẾT KHẲNG ĐỊNH “hầu như tất cả mọi người, mọi giới, ai ai cùng thuộc nằm lòng”

    Thì tôi thâys không cần thiết để trình bầy ở đây —

    Ai nghĩ khác cho tôi biết – TÔI KHÔNG ỬNG HỘ CENSORSHIP NHƯNG ỦNG HỘ CIVILITY — JONATHAN LONDON

    …….

    Sự an phận thủ thường của tướng Giáp là một trong những lý do khiến nhân dân bắc Kỳ và ngay cả nhân sỹ trí thức ngoài đó vẫn giữ lòng kính trọng đối với ông, và ở một chừng mực nào đó thì tướng Giáp cũng được xem là “tướng sạch” ít tham nhũng hơn các tướng lãnh khác của cộng sản Việt Nam – Và, một điểm nữa cũng nhờ đó mà người dân Bắc Kỳ vẫn dành sự quý trọng đối với ông, là cái xuất thân mô phạm của Giáp khi ông từng là giáo sư sử học ở trường Bưởi, tức là một con người có được ăn học, chứ không giống như những tên hoạn lợn, phu hỏa xa, phu đồn điền cao su hay chăn bò, chăn trâu khác trong Bộ Chính Trị.

    Nhưng hầu hết họ hoặc không nhớ hoặc không biết rằng Võ Nguyên Giáp cũng là một trong những tội đồ của dân tộc Việt Nam, cũng cần phải được lên án như những tên cộng sản tội đồ dân tộc khác.

    Điều thứ nhất, bản thân Giáp là một trí thức, có học hành, có hiểu biết, nhưng Giáp lại đi theo giặc Hồ, lại trở thành cộng sản để mang tai ương đến cho dân tộc, mang hiểm họa đến cho đất nước thì tội của Giáp chưa đủ lớn để cho cả dân tộc phải muôn đời nguyền rủa, như đã nguyền rủa giặc Hồ chăng?

    Điều thứ hai, là một tướng lãnh chưa từng kinh qua bất kỳ một khóa huấn luyện quân sự nào, chưa bao giờ nắm biết thế nào là binh pháp, là trận mạc, bởi chưa từng được huấn luyện ở bất kỳ một quân trường nào trước đó, không từng trải qua bất kỳ cấp bậc cấp hàm nào trong quân đội, Võ Nguyên Giáp được phong quân hàm Đại tướng vào ngày 28 tháng 5 năm 1948 theo sắc lệnh 110/SL do giặc Hồ ký ngày 20 tháng 01 năm 1948, Ông trở thành Đại tướng đầu tiên của Quân đội Nhân dân Việt Nam khi 37 tuổi, theo tiêu chí phong tướng mà Hồ Chí Minh quy định bất thành văn là: “Đánh thắng đại tá phong đại tá, đánh thắng thiếu tướng phong thiếu tướng, thắng trung tướng phong trung tướng, thắng đại tướng phong đại tướng”. Nhiều người cho rằng Hồ Chí Minh hoặc là một thằng rồ hoặc là quá ngu xuẩn mới phong tướng phong tá cho quân đội cộng sản theo lối tư duy kỳ quái đó, nhưng mấy hai hiểu được rằng, Hồ vốn là cáo già, nên chính phát ngôn đó của giặc Hồ và chính cách phong hàm tướng tá đó của Hồ, đã khiến cho nhiều rất nhiều thanh niên, trai tráng miền Bắc đã sẵn sang sống cho Hồ và chết vì Hồ, trong đó có cả Võ Nguyên Giáp và nhiều tướng lãnh khác của cộng quân bắc Việt. Chắc nhiều người vẫn còn nhớ khi Triệu Vân – Hiệu Tử Long tả xung hữu đột, phá vây để cứu A Đẩu mang về cho Lưu Bị, nhưng chính Lưu Bị đã giằng lấy A Đẩu, ném xuông đát và lớn tiếng mắng rằng “Vì mày suýt nữa ta mất một đại tướng!” Chính vì hành động này, câu nói này mà Triệu Vân đã phải suốt đời sống cho Lưu Bị và chết vì lưu Bị – Và Hồ Chí Minh, một tên cáo già cũng đã trói Võ Nguyên Giáp vào những sợi lông chân của mình bằng cách phong tướng hàm Đại Tướng cho Giáp, và phát ngôn như thế với Giáp và với các “đồng chí” khác trong lễ phong hàm… để họ phải trọn đời tận trung với Hồ như Triệu Vân đã tận trung với Lưu Bị. Nhưng khốn nạn thay chỉ vì:

    “Đức ít mà được ân sủng nhiều.
    Tài kém mà ở địa vị cao.
    Thân không lập được công to mà hưởng bổng lộc nhiều.” nên Giáp đã mang đến quá nhiều tai họa cho dân tộc:

    – Để có được cái gọi là chiến thắng Điện Biên Phủ ngày 7 tháng 5 năm 1954, thì tướng Giáp đã nướng hơn 15,000 thanh niên Việt Nam vào một cuộc chiến hết sức vô nghĩa, bởi không phải do chiến thắng Điện Biên Phủ mà Việt nam được trao trả độc lập như luận điệu tuyên truyền của CS, mà đó là xu thế của thời đại, từ sau Thế Chiến Thứ Hai, tất cả các thuộc địa của Pháp đều lần lượt được trả độc lập, mà không cần một tiếng súng. Hãy xem tất cả các thuộc địa của Pháp ở Châu Phi, Châu Á có còn nước nào chưa được độc lập hay không? Hộ đâu cần phải áp dụng chiến thuật biển người, để nướng cả vạn quân cho một trận chiến như tướng Giáp đã làm!

    – Để có được cái gọi là “Cuộc Tổng Tấn Công và Tổng Nỗi Dậy Mậu Thân 1968” chính tướng Giáp là tổng chỉ huy của chiến dịch, cùng với Hồ Chì Minh, Giáp đã xúi hàng trăm ngàn nam nữ thanh niên Bắc Kỳ ăn cứt gà, bằng cách xui họ vào chiến dịch trước vĩ tuyến 17, hậu quả là hàng vạn sinh linh của cả hai miền Nam-Bắc đã vong mạng trong chiến dịch khủng bố man rợ đó giữa những ngày Xuân của dân tộc.

    – Để có được cái gọi là “Đại Thắng Mùa Xuân 1975” chính Giáp cũng là tổng chỉ huy của chiến dịch xua quân xâm lược miền Nam từ Xuân-Hè 1972 bằng những vi phạm trắng trợn hiệp định Geneva, tấn công vào vùng phi quân sự rồi nã pháo nghiền nát hàng chục ngàn đồng bào Quảng Trị trên Đại Lộ Kinh Hoàng, khi họ đang trên đường lánh nạn cộng sản vào mùa Hè đỏ lửa 1972. Rồi từ đó, với khẩu lệnh “Thần Tốc, Thần Tốc Hơn Nữa – Táo Bạo, Táo Bạo Hơn nữa…” Chính Giáp cũng đã xua quân cưỡng chiếm toàn miền Nam, mang hiểm họa cộng sản với bất công, đói nghèo và phi dân chủ, phi nhân quyền cho đồng bào cả nước… để từ đó nước Việt Nam thụt lùi hàng thế kỷ so với các nước láng giềng, dân tộc Việt Nam mất dần nhuệ khí quật cường vốn được ông cha lưu truyền qua nhiều ngàn năm dựng, giữ nước và chống ngoại xâm, để đến nỗi cả nhân sỹ trí thức cũng dều phải trở thành nô lệ tự nguyện, phải khom lưng, cúi đầu và câm nín trước mọi hành vi bạo ngược của chế độ cộng sản, để nhìn đất đai, biển đảo của tổ quốc mất dần vào tay Tàu cộng và để đợi chờ một đại họa mất nước và cả dân tộc sẽ bị Hán hóa vào một ngày thật gần. Vậy xin được hỏi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam rằng tướng Giáp là một công thần hay là một tội đồ của dân tộc?

    Dù chế độ cộng sản và những kẻ nô lệ tự nguyện, mà hầu hết là những nhân sỹ, trí thức bắc Kỳ, có dùng những ngôn từ hoa mỹ đến đâu để ngợi ca công đức của tướng Giáp, thì trên thực tế cuộc đời của tướng Giáp cũng chỉ là một chặng đường ngắn ngũi từ Cây Đa Tân Trào đến Cây Đa Nhà Bò mà thôi. Tức là từ nơi núi rừng Việt Bắc, ở Tân Trào, nơi tướng Giáp thành lập Việt Nam Tuyên Truyền Giải Phóng Quân và được phong hàm Đại Tướng, Giáp đã tiến thẳng về Cây Đa Nhà Bò ở phố Lò Đúc, Hà Nội là một nhà bảo sanh bình dân được xây dựng từ thời thuộc Pháp, nơi với chức vụ Bộ Trưởng Đặt Vòng Ngừa Thai, tướng Giáp giúp cho chị em phụ nữ miền Bắc được sinh để theo kế hoạch, được đặt vòng tháo vòng, sau khi ông đã hoàn thành sứ mạng “công đồn” và đã nướng hàng triệu thanh niên Bắc Việt vào các cuộc chiến tranh phi nghĩa và ô nhục để giành quyền thống trị đất nước cho “đảng và Bác”.

    Cuối cùng, xin phép nhà thơ Lê Đạt cho tôi được mượn mấy vần thơ của ông khi ông vịnh về sự “vĩ đại và sống mãi” của giặc Hồ, để gởi gắm đến Võ Nguyên Giáp, kẻ đã “giải thây trăm họ làm công một người” đang trên đường đi gặp các thánh tổ Mác Lê Mao của y rằng:

    “Những kiếp người sống lâu trăm tuổi
    Y như một cái bình vôi
    Càng sống càng tồi
    Càng sống càng bé lại…”

    Ngày 05 tháng 10 năm 2013

    Nguyễn Thu Trâm, 8406

    • Bạn Nguyễn Thu Trâm,
      Bạn không đủ tư cách để phán xét ai, nếu bạn cho rằng bạn là người có được sự tôn trọng từ người khác , bạn cần có cách cư xử có văn hóa hơn

      • Thế nào là có văn hóa?
        Khom lưng cúi đầu là nô lệ cho cộng sản?
        Du nhập chủ nghĩa cộng sản ngoại lại về để tàn hại giống nòi và kìm hãm sự phát triển của đất nước?
        Đồng tình với bạo quyền cộng sản để dâng đất dai biển đảo cho Tàu cộng?
        Tôn thờ những kẻ bán nước hại dân như Lão HỒ, CHINH, ĐỒNG GIÁP như thánh như thần ư?

        Đó là văn hóa nô lệ của những kẻ chỉ vì cái sổ hưu mà chẳng có một chút liêm sỹ hay nhân cách nào để làm người cả đâu bạn Trần Dũng ạ!

        • Nhất trí với bác , đây là diễn đàn tự do phát biểu , Các Ông lãnh đạo là những người của công chúng  ( public figures ) đều phải chấp nhận mọi sự phê phán , khen ngợi từ mọi phía .

        • Gửi ông Lê Hiển Dương,
          Trước hết tôi xin nhấn mạnh với ông rằng: “Cá nhân tôi không ủng hộ hay bảo vệ chế độ Cộng sản Việt Nam đương thời, tôi cũng không bận tâm về quan điểm chính trị của ông hoặc tổ chức ông” tôi chỉ lưu ý ông rằng, việc mạt sát người khác, đặc biệt với người đã khuất thì không chấp nhận được, chắc chắn kẻ tiểu nhân mới cư xử như vậy.

        • Gửi anh Lê Hiển Dương,

          Tôi KHÔNG QUAN TÂM là Cộng Sản hay Tư Bản!
          Tôi chỉ quan tâm đến sự lãnh đạo của một Nhà Nước mà có thể đem lại sự hạnh phúc và tự do cho nhân dân. Mọi người dân đều thoải mái và hãnh diện với xã hội mà mình đang sinh sống.
          Riêng tôi luôn tìm đến lẽ phải và sự công bình. Vì thế tôi Khinh Miệt những kẻ “miệt thị” người khác, nhất là đối với những Danh nhân mà thế giới đã công nhận và ngay cả đến “kẻ thù cũng phải nghiêng mình kính nể”.
          Anh hãy xem người Pháp tưởng niệm Tướng Giáp.
          Và anh cũng tham khảo thêm đường link này: http://www.thetoptens.com/top-military-generals/

          Không hiểu sao, một người đã từng là Hiệu Trưởng trường ĐH mà lại có kiểu phát ngôn như anh!!!???

          • Tôi xin trả lời bạn bằng bài viết sau đây của một bạn trẻ Việt Nam. Đọc cho kỹ, nghiền ngẫm cho sâu rồi bạn sẽ hiểu tại sao một Tiến Sỹ như tôi lại phát biểu như thế nhé!

            http://quynhtramvietnam.blogspot.com/2013/10/cuoc-oi-cai-chet-cua-tuong-giap-nhieu.html

            CUỘC ĐỜI VÀ CÁI CHẾT CỦA TƯỚNG GIÁP: NHIỀU NGƯỜI DÂN VIỆT VẪN CÒN QUÁ U MÊ!

            Nguyễn Thu Trâm, 8406

            Tướng Võ Nguyên Giáp, người cuối cùng trong số bốn khai quốc công thần của chế độ cộng sản Việt Nam đã chết hôm 4 tháng 10 vừa qua vàm hôm nay, ngày 13 tháng 10 năm 2013, thi hài của ông đã được mai táng tại một hoang đảo nằm ở cực Bắc của tỉnh Quảng Bình, thuộc huyện Quảng Trạch, mà theo con gái của ông thì đó là nguyện vọng cuối đời của ông, muốn được yên nghỉ gần nơi quê hương bản quán.

            Nhiều người cho rằng “chết là hết” nhưng điều đó chỉ đúng một phần. Chết, thực ra chỉ kết thúc cái thân phận làm người, nghĩa là chỉ “hết” về phương diện vật lý, tức là thân xác vốn từ cát bụi, trở về với các bụi, nhưng những tư tưởng và hành động lúc họ còn sinh thời nhất định không bao giờ hết, mà hoặc là sẽ được lưu lưu danh thiên cổ hoặc lưu xú vạn niên. Điều này cũng không là một ngoại lệ đối với Tướng Giáp. Cổ nhân há đã chẳng dạy rằng: “Thiên niên mai cốt bất mai tu”, nghĩa là ngàn năm cũng chỉ chôn được xác, mà không thể chôn được tiếng dơ, tiếng xấu!

            Cũng như các lãnh tụ khác của các nước cộng sản qua đời, lập tức các phương tiện truyền thông của đảng và nhà nước nườm nượp tung hê, với vô vàn những ngôn từ hoa mỹ để ca ngợi công đức của vị lãnh tụ vừa nằm xuống như thần như thánh, hầu cho dân chúng tin rằng mọi việc làm của lãnh tụ họ đều đúng đắn, đều cao cả. Đó là một chiêu thức để nhồi vào sọ dân chúng rằng lý tưởng cộng sản chủ nghĩa mà họ đang theo đuổi là chính nghĩa và là tuyệt đối đúng đắn.

            Suốt mấy ngày qua, các báo giấy, báo mạng trong nước đầy đặc những bài viết về tướng Giáp với hình ảnh những rừng người với rừng hoa trên tay xếp hàng rồng rắn dày kín ở khu vực Ba Đình, chờ đợi để được vào viếng tướng Giáp, những người đến viếng đủ các giới, từ các cụ già đã gần đất xa trời, cho đến những em bé lên năm lên ba cũng được phụ huynh hoặc các bảo mẫu ở các trường mẫu giáo đưa đến viếng ông tướng. Liên tục trong mấy năm gần đây, nhiều, rất nhiều cuộc biểu tình đả đảo của dân oan từ các tỉnh kéo về thủ đô nằm vật nằm vạ trước các trụ sợ tiếp dân, các văn phòng của trung ương đảng để khiếu kiện vì nhà cửa của họ bị trưng thu trái luật, đất đai ruộng vườn của họ bị trấn cướp, và gần đây nhất vào hôm 2 tháng 10, tức là chỉ 2 ngày trước khi tướng Giáp qua đời, cũng tại thủ đô Hà nội, hàng ngàn người dân khắp nước cũng đã kéo về đây để theo dõi phiên tòa của những kẻ bán nước xét xử người yêu nước Lê Quốc Quân, với nhiều cuộc tuần hành qua các phố để phản đối và đả đảo phiên tòa phi công lý của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, một phiên tòa khiến cho cái đảng, cái nhà nước cộng sản Việt Nam vốn đã quá ô nhục, nay lại càn ô nhục thêm trong mắt của các nhà ngoại giao và báo giới quốc tế. Cho nên cái chết của tướng Giáp là một cơ hội bằng vàng để rửa mặt cho đảng và nhà nước, trước các ngoại giao đoàn cũng như trước báo giới quốc tế, bởi giữa thanh thiên bạch nhật ai ai cũng được mục kích được mỗi ngày dễ có đến hàng chục ngàn, thậm chí là hàng trăm ngàn lượt người, xếp hàng rồng rắn để vào viếng ông tướng, không chỉ riêng người Hà Nội, mà có cả những người đến từ những vùng quê xa xôi hẻo lánh của Nam Định, Thái Bình, của Nghệ An, Hà Tĩnh, và thậm chí có cả Mr. Đàm, là một ca sỹ, một cán bộ văn hóa vận của thành đoàn thành phố Sài Gòn ở tận phương Nam cũng cơm đùm, cơm nắm ra tận Hà Nội để viếng tang ông tướng.

            Tất nhiên, các nhân sỹ trí thức, các cán bộ đảng viên phải đến viếng tướng Giáp bởi đó là một nhiệm vụ chính trị của những người đang được đảng và nhà nước ban phát bổng lộc và bát cơm manh áo hàng ngày. Họ không thể không đến, bởi đó là cơ hội để bày tỏ lòng tận hiếu, tận trung với lãnh tụ, với chế độ, một yếu tố quan trọng để được tin dùng và được thăng quan tiến chức. Số còn lại từ hàng chục ngàn đến hàng trăm ngàn người đến viếng tang ông tướng bởi họ tin rằng tướng Giáp là vị cứu tinh của nòi giống, là người đã giải phóng dân tộc Việt Nam khỏi ách độ hộ của thực dân Pháp giành lại độc lập cho nước nhà và cũng chính là vị ân nhân dân tộc, rằng tướng Giáp là danh tướng tài ba đã tổng chỉ huy chiến dịch Hồ Chí Minh trong 56 ngày đêm, để kết thúc “cuộc chiến tranh thần thánh, giải phóng miền nam, thống nhất đất nước, mang lại độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc cho toàn dân”. Thương thay, vì mù quáng, vì mê cuồng mà nhiều người dân Việt đã không nhận diện được kẻ tội đồ, đã phản dân hại nước, lại còn đi khóc thương, đi tôn thờ kẻ đã gieo muôn vàn đau thương tang tóc cho quê hương và mang biết bao họa hại đến cho nòi giống, cho dân tộc.

            Không lâu trước khi tướng Giáp qua đời, một sự việc khác cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian và giấy mực của báo giới, đó là việc ra mắt sách của Huyền Chip – XÁCH BA LÔ LÊN VÀ ĐI – Tập 2, là nhật ký hành trình của cô bé Nguyễn Thị Khánh Huyền, thuật lại hành trình đi du lịch “bụi” qua 25 quốc gia, trong thời gian 2 năm, với vốn liếng ban đầu chỉ có 700 Đô la Mỹ. Sự việc đã tạo được sự quan tâm của nhiều người, bởi khi bắt đầu thực hiện chuyến hành trình này, Khánh Huyền chỉ mới 20 tuổi, và với một số tiền túi quá ư khiêm tốn. Báo giấy, báo mạng và cả hệ thống truyền hình cũng tốn khá nhiều thời gian cho “sự kiện” này. Nhưng điều cần được nêu ra ở đây đó là sự “ném đá tưng bừng của nhiều người đối với Huyền Chip về hai tập sách vừa được xuất bản, mà không ít những kẻ ném đá không giấu tay đó là những trí thức, là những người có danh phận trong xã hội. Bởi họ nghi ngờ tính xác thực của nhật ký hành trình mà tác giả Huyền Chip đã ghi lại trong sách. Họ nghi ngờ rằng cô bé đã không thể nào tđi qua được 25 nước, bởi tuổi đời, bởi kinh nghiệm sống của tác giả và nhất là với số tiền ít ỏi đó. Chính vì vậy mà hàng trăm người tham dự các buổi ra mắt sách đã “nả súng” vào tác giả một cách không thương tiếc bằng rất nhiều những lời hạch hỏi hết sức xách mé, vì họ chỉ tin rằng tác giả đã hư cấu nhiều tình tiết trong nhật ký hành trình. Thật nực cười là đến cả ông Vũ Khoan, một cựu phó thủ tướng cũng tham gia hạch xách Huyền Chíp về cách thức xin VISA vào các nước… Và ngay sau buổi ra mắt sách ở Hà nội vào cuối tháng 9 vừa qua, ngoài hàng trăm người “nả súng” vào Huyền chip trên mọi phương tiện truyền thông, thì cả Fulbrighter Trần Ngọc Thịnh ngoài một bài báo với những lời lẽ cay như ớt rằng “Giáo Sư Tiến Sỹ Còn Là Nạn Nhân Của Huyền Chip”, Thịnh còn dành thời gian thảo cả một văn bản dài đến 21 trang, gởi đến cục xuất bản yêu cầu thu hồi lại hai cuốn sách đã xuất bản về nhật ký hành trình của Huyền Chip để tiêu hủy vì một số chi tiết bất khả tín trong đó. Thật khôi hài cho việc làm của các nhân sỹ trí thức XHCN!

            Tất nhiên là mọi sự thật đều cần phải được tôn trọng và mọi sự dối trá đều cần phải được bài xích thậm chí là phải được loại ra khỏi đời sống xã hội, nhất là đối với các nhân vật lịch sử hay những sự kiện mang tính chất lịch sử. Nhưng đây là chuyện của một cá nhân, với những dòng nhật ký về một chuyến hành trình riêng tư thì chắc chắn là chẳng có ảnh hưởng gì đến bất cứ ai và cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của dân tộc. Vậy thì dù tác giả có hư cấu ít nhiều khi ghi lại nhật ký hành trình của mình cũng chẳng có gì để báo giới, để các nhân sỹ trí thức phải quan tâm hay phẫn nộ đến vậy, bởi xét cho cùng, đối với giới trẻ Việt Nam được đào luyện bởi nền giáo dục XHCN thì việc các em dối gian trong lời nói, trong việc làm cũng chỉ là hệ quả tất yếu của cái nền giáo dục đầy dẫy sự dối trá đó mà thôi, bởi chính nền giáo dục XHCN vốn dĩ chỉ dạy cho học sinh toàn những điều dối trá, thì có gì đáng trách khi những sản phẩm của hệ thống giáo dục đó luôn luôn dối trá, huống chi sự hư cấu của Huyền Chíp trong nhật ký hành trình của em hoàn toàn không phương hại gì đến tiền đồ của dân tộc hay tương lai của đất nước, vậy thì hà cớ gì các nhân sỹ, trí thức và thậm chí là cả một chính khách, từng là lãnh đạo cấp bộ cũng phải cảm thấy quá nặng lòng và phải cương quyết đi tìm đến cùng cho ra sự thật, trong khi trong lịch sử của đất nước hiện đang tồn tại muôn vạn điều dối gian, man trá mà có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của giống nòi, sự an nguy của đất nước thì các vị lại không chịu quan tâm, tìm hiểu?

            Chẳng hạn đối với lãnh tụ cộng sản Hồ Chí Minh, hiện một giáo sư người Đài Loan là Hồ Tuấn Hùng, đã bạch hóa rằng, ấy chính Hồ Tập Chương, một người Đài Loan được tình báo Hoa Nam cài cắm vào với một âm mưu lâu dài là thôn tính đất nước Việt Nam, sau khi Hồ Chí Minh thật đã chết vì bệnh lao và nghiện thuốc phiện tại Hongkong từ thập niên 1930s của thế kỷ trước, sao các nhân sỹ trí thức chúng ta không đi tìm xem hư thực thế nào. Cả những điều mà sử sách đã dạy cho bao thế hệ học sinh ở nhà trường XHCN rằng “Bác Hồ” là người không vợ không con vì “Người” đã công hiến cả cuộc đời cho dân cho nước, trong khi sự thật quá rõ rang rằng y là kẻ lắm vợ nhiều con, nhưng vì trót đã tự xưng là “cha già dân tộc” nên không thể nào công khai những mối quan hệ chồng vợ đó, bởi khó ăn khó nói với bàng dân thiên hạ, sao cha già lại đi lấy con trẻ làm vợ. Và còn nhiều, nhiều nữa những giai thoại hết sức man trá về vị “Cha già dân tộc” vĩ đại đó, sao chúng ta không đi tìm hiểu thực hư thế nào, để mà cứ mãi tôn thờ cái con người giả trá, gian dâm và bạo ác đó của dân tộc? Sao nhân sỹ trí thức Việt Nam không tự hỏi chính mình rằng các vị anh hùng dân tộc như Lê Lợi, Quang Trung, Hưng Đạo, Phi Khanh há không có công lao gì với đất nước, với dân tộc Việt Nam hay sao mà họ không “dám” xưng là cha già dân tộc? Những nữ tướng uy danh của Việt tộc như Trưng, Triệu, như Lê Chân chắc cũng chẳng có công lao gì sánh được cùng Hồ Chí Minh, nên cũng chẳng ai dám thậm xưng là “Mẹ Già Dân Tôc”?

            Lịch sử của dân tộc Việt Nam từ khi đảng cộng sản ra đời đã bị bóp méo hết cả. Nhiều sự thật đã bị bôi đen, nhiều điều giả trá, ngụy tạo đã được tô hồng, cớ sao dân Việt, đặc biệt là giới nhân sỹ trí thức không dám nghi ngờ, không dám tìm hiểu để biết đâu là chân lý, là sự thật và đâu là sự man trá: chẳng hạn như một Lê Văn Tám, từ một nhân vật hư cấu trong một vỡ kịch trên sân khấu, thông qua lịch sử đảng cộng sản lại hiên ngang bước vào đời thành một anh hùng trẻ tuổi, vì yêu nước, yêu chủ nghĩa công sản, đã tẩm xăng vào người mà đi đốt kho xăng của giặc, để rồi trên khắp cả nước, nơi nào cũng có những con đường, những ngôi trường mang tên vị anh hùng “ảo” Lê Văn Tám sao nhân sỹ trí thức Việt Nam cứ nhắm mắt làm ngơ cho cái giả dối, gian ác cứ được thể lên ngôi?

            Trở lại việc tướng Giáp, sao người dân, sao thành phần trí thức trong xã hội không tìm hiểu để biết rằng sau Đại Chiến Thế Giới Thứ II, Thực dân Pháp đã lần lượt trao trả độc lập cho tất cả các nước thuộc địa mà không cần phải có bất cứ một tiếng súng hay một giọt máu nào của người dân xứ thuộc địa phải đổ ra, vậy thì việc đảng cộng sản Việt Nam phải đi cầu viện súng đạn của Nga, và binh sỹ của Tàu, để tướng Giáp nướng hơn 15 ngàn sinh mạng của thanh niên Việt Nam vào trận chiến Điện Biên Phủ là một việc có thực sự cần thiết để đổi lấy nền độc lập cho đất nước hay không? Rồi trong cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam nữa: Hơn 5 triệu thanh niên của cả hai miền Nam – Bắc đã vong mạng và hàng triệu người khác mang thương tật kể từ khi miền Bắc do tướng Giáp tổng chỉ huy cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam từ 1955 cho đến ngày tàn cuộc chiến vào tháng Tư năm 1975 để thống nhất đất nước, Một nền thống nhất, mà không có tự do, dân chủ, nhân quyền, lại phải đánh đổi đến ngần ấy sinh linh trong một cuộc chiến huynh đệ tương tàn, đẫm máu suốt 20 năm đó, có thực sự cần thiết hay không? Nhân sỹ Trí thức XHCN Việt Nam hãy thử xem: Đông Đức và Tây Đức là hai quốc gia đã thống nhất mà không cần đến một cuộc “chiến tranh thần thánh” nào cả, và cũng chẳng có một công dân nào của Đông, Tây Đức phải vong mạng hay bị thương tật để thống nhất nước nhà đâu? Vậy, cớ sao chúng ta không đặt cho mình những nghi vấn về công lao của tướng Giáp đối với quê hương, với dân tộc, để được sáng tỏ rằng, liệu tướng Giáp có đúng là một công thần hay chỉ là một đại tội đồ của dân tộc? Có như thế mọi người mới nhận ra rằng tướng Giáp, thực ra đâu có xứng đáng với lòng thương yêu và tôn thờ như những gì mà người dân Việt Nam đã thể hiện trong mấy ngày qua, sau khi nghe tin ông đã chết thật, sau cái chết lâm sàn kéo dài suốt mấy năm qua.

            Sao học sinh, sinh viên và nhân sỹ trí thức Việt Nam không chịu đi tìm sự thật đang bị che đậy dưới cái lớp vỏ bọc giả trá, được tô hồng ấy, để thấy ra rằng nếu không có HỒ ĐỒNG CHINH GIÁP, thì đất nước Việt Nam đâu có nghèo nàn tụt hậu đến cả nhiều thế kỷ so với thế giới như thế này và dân tộc Việt Nam đâu có hèn nhược và ngu tối đến mức này, để cho Hán Tặc nó cứ hà hiếp, coi khinh và trấn cướp dần đất đai, biển đảo mà cả dân tộc cứ buộc phải câm nín cúi đầu như thế này đâu!

            Thật xót xa cho sự u mê, tăm tối của quá nhiều người dân Việt. Bởi việc đó sẽ khiến cho dân tộc Việt Nam còn phải khổ đau lâu dài thêm nữa, đất nước Việt Nam sẽ còn phải tăm tối triền miên hơn nữa.

            Mọi người suy nghĩ như thế nào trước hình ảnh hàng chục ngàn người quỳ phục xuống đường, khi xe chở quan tài của Tướng Giáp đi qua, rồi gào thét một cách thống thiết “Cha ơi! Cha ơi!”, thống thiết hơn cả khi người thân của họ qua đời:

            “Hai chị em cô bé Phương Linh đến từ trường tiểu học Dân lập Lê Quý Đôn và tiểu học Nguyễn Du ôm nhau nghẹn ngào. Từ khi Đại tướng mất, mỗi khi nhắc đến tên cụ, Linh lại nức nở không cầm được lòng.”

            Đến cả một người có ăn có học, có cả học hàm Giáo Sư, như ông Vũ Khiêu mà cũng khóc lóc thảm thiết với tướng Giáp, như ông đã từng khóc người thầy của tướng Giáp là ông Hồ trước đây. Điều này cho thấy rằng hàng triệu, có thể là hàng chục triệu người Việt khác đang u mê, ám chướng, đang khóc thương ông Giáp, một tội đồ của dân tộc, cũng chẳng có gì lạ. Và dây là lời khóc than của vị Giáo Sư nô lệ tự nguyện đó:

            “Anh Văn ơi! Anh mất đi là một tổn thất lớn của đất nước, là nỗi đau xót của 90 triệu đồng bào toàn quốc và cũng là nỗi tiếc thương của hàng triệu con người hâm mộ Anh trên toàn trái đất.

            Hôm nay toàn quốc khóc anh như đã khóc Bác Hồ. Còn tôi khóc anh nhiều hơn nữa. Anh là lãnh tụ của toàn dân, là hồn thiêng sông núi. Đối với tôi, anh còn là tài sản vô giá của đời tôi. Tôi khóc anh mấy ngày hôm nay, đứt từng khúc ruột. Tôi nhìn lên tường, đọc lại những lời anh viết tặng tôi năm tôi 90 tuổi: “Mừng anh Vũ Khiêu, một nhà triết học cách mạng, một chiến sĩ văn hóa anh hùng, năm nay thọ 90 xuân”.

            Sinh ra tôi là cha mẹ, hiểu biết tôi lại là anh. Tấm lòng tri ngộ ấy tôi biết lấy gì báo đáp? Mấy hôm nay tôi ngồi khóc viết mấy lời trên, từ đỉnh trời cao anh có thấu hiểu lòng tôi?”

            Ôi! Quê hương Việt Nam còn phải điêu linh đến bao giờ nữa?
            ÔI! Dân tộc Việt Nam còn phải tối tăm, u trệ đến mấy ngàn năm nữa, mới được mở mắt ra để nhìn đời?

            Và dưới đây là hình ảnh của những người dân Việt u mê, đang sống trong tối tăm, đang bước đi trong sự ngu tối – Một dấu chỉ của sự u tối dài lâu của nước Việt – Buồn thay!

            Ngày 13 tháng 10, năm quốc nhục thứ 38

            Nguyễn Thu Trâm, 8406

          • Những bài viết này rất cần thiết cho giới trẻ sau này đã bị văn hóa giáo dục XHCN bưng bít thông tin , tơ hồng chế độ(nhồi sọ ) nên không hiểu sự thật , còn các bác khác vì đang hưởng bổng lộc của đảng nên phải khóc để chứng tỏ sự trung thành ( giả dối ) với đảng thôi !!!
            Đối với nhân dân miền bắc sau “cải cách ruộng đất ” và nhân dân miền nam trong chiến tranh “giải phóng miền nam ” đã là nạn nhân của chế độ cộng sản , chúng ta hoàn toàn thông cảm cho sự mất mát , chết chóc đối với gia đình họ nên họ sẽ có những ngôn ngữ cứng rắn , thái độ dứt khoát đôi khi cả những ngôn ngữ khinh bỉ , miệt thị thì cũng không lấy làm lạ .
            Đảng cộng sản VN đã gây ân oán xương máu đối với nhân dân và dĩ nhiên họ sẽ nhận lại được thái độ tương xứng mà nhân dân sẽ dành cho họ .

        • Ông này mà cũng được gọi là tiến sỹ à, một kẻ có những câu phát ngôn còn thua mấy đứa trẻ chăn trâu vậy mà là Tiến sỹ. Mày k phải là con ng VN , mày dám xúc phạm cả những người đả khuất sao. Mày k thấy hàng triệu người đứng 2 bên đường khóc thương mà sao mày có những lời như vậy. Mày chết srooif chó sẻ đến bên mộ mà bới lổ để ỉa

      • Nguyễn Thu Trâm hãy tỉnh lại đi !! Đừng u muội trong sự nuối tiếc của quá khứ mà bạn ko hiểu gì về giá Trị con người và Công lao của họ được cả nước và thế giới Công nhận ! Hãy tỉnh lại đi! Đừng sit nghĩ và viết lách hồ đồ như vậy !

  11. your two articles on general Giáp were, to say the least, in terms of through informative and analytical values, in a league by themselves, comparatively to most mainstream media outlets the likes of N.Y Times, Washington Post, Reuters, Le Monde Diplomatique, etc.
    keep on posting, Jonathan, you’ve demonstrated an astounding capacity to grasp the multi-faceted politics of modern Vietnam and the geopolitics of its region.
    p.s. i also enjoyed your interview with the dissident, Mr Bùi Tín.

  12. Chết là hết ?
    có thể đúng hay rất đúng cho những người dân thường ,nhưng với những người [nhất tướng công thành vạn cốt khô ]có lẻ không bao giờ hết vì lịch sử sẻ không sao bỏ qua những công và tội .
    các bác có người khóc ,có người tiếc thương , cảm tình của mỗi con người ,hy vọng là thật ,tôi tôn trọng …,nhưng những nhà ngoại giao họ dùng ngôn ngữ ngoại giao rất ngoại giao trong đám tang này .
    VỎ NGUYÊN GIÁP.
    xét về công .có lẻ có công cho đảng cộng sản ,
    xét về tội . ông là một trong những người đem cộng sản dã man dối trá ác độc ,núp trong chiêu bài yêu nước , phá tan nát VIỆT NAM ,công bao nhiêu tội bấy nhiêu .là tội đồ của dân tộc ,
    các bác cho rằng tôi không phải ,tại sao ?
    xin lịch sử trả lời cho tôi ,

  13. Kính gởi Giáo Sư Jonathan,

    Tôi không phải phản biện, nhưng chỉ muốn hỏi quan điểm của ông rằng, những kẻ chống lại nhân loại như Hitler, Moussolini, Stalin, Pol Pot, Ieng Sary, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh…. thì đáng phải sỹ nhục hay cần được tôn vinh?

    Đối với nhân loại toàn thế giới, thì CHỦ CGHĨA CỘNG SẢN là một thực thể chống lại loài người. Vậy thì các lãnh tụ của cộng sản, nhất định là những kẻ đã phạm tội ác chống lại loài người rồi. Vậy họ xứng đáng bị sỉ nhục rồi , phải không thưa ông?

    Xin lỗi ông nhé, nhiều người Việt Nam chúng tôi cảm thấy bị xúc phạm, và giận dữ khi thấy ông viết bài ca ngợi tên tội phạm chiến tranh VÕ NGUYÊN GIÁP.
    Những người cộng sản và những người nô lệ cộng sản họ phải tôn vinh các lãnh tụ cộng sản, vì đó là nhiệm vụ mà họ phải hoàn thành – Ông có thấy người Bắc Triều Tiên phải khóc thương lãnh tụ KIM JONG Il của họ không? Nếu không họ có thể bị trừng phạt, bị kết án tù. Ở Hà Nội cũng vậy thôi, người Miền bắc Việt Nam cần phải thương xót và đến viếng Tương Giáp, nếu học muốn được thăng quan tiến chức và không gặp rắc rối với chính quyền. Nhưng ông lại viết bài ca ngới tướng Giáp, ca ngợi một kẻ phạm tội ác chiến tranh và chống lại loài người là vô lý. Đối với lịch sử, ông cần phải tôn trong sự thât, vì sự thật là lịch sử, Lịch sử là sự thật.

    Hopefully, you do understand what I want to mean,

    Many thanks

    LÊ MINH KHUÊ, Lecturer, Hanoi University of Languages

    • “Ông có thấy người Bắc Triều Tiên phải khóc thương lãnh tụ KIM JONG Il của họ không? Nếu không họ có thể bị trừng phạt, bị kết án tù. Ở Hà Nội cũng vậy thôi, người Miền bắc Việt Nam cần phải thương xót và đến viếng Tương Giáp, nếu học muốn được thăng quan tiến chức và không gặp rắc rối với chính quyền.”

      TÔI ĐỒNG Ý MỖI NGƯỜI CÓ THỂ CÓ Ý KIẾN CỦA RIÊNG MÌNH, NHƯNG SO SÁNH KHẬP KHIỄNG VÀ BỊA ĐẶT NHƯ THẾ NÀY LÀ KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC.

      • Có! Có chứ!
        Tôi ở tỉnh K., tỉnh miền trong, hôm chiều Chủ Nhật 13/10 vừa qua tại sở G., sau khi tan họp, anh phó giám đốc sở chấp tay sau đít để xem tang lễ trực tiếp (truyền hình, tại phòng văn thư). Mọi người ùa xuống định đi về vì đã trễ rồi nhưng phải khựng lại để vào… cùng xem. Những ai ra về (có nhưng rất ít) đều không thoát được cái liếc theo dõi kín đáo của anh phó. Rồi sau đó có tiếng nấc ban đầu còn ít và nhẹ nhưng sau càng to dần, và nhiều lên, lạ kỳ… thú là những người phát ra tiếng nấc thương tiếc đều đứng ở vị trí bên cạnh hoặc ở chỗ mà anh phó có thể nhìn thấy để ghi nhận được.
        Thật là “thô” quá. Nhưng biết sao được, trong các con đường đường tiến thân họ có thể tận dụng mọi cách có thể để đạt được mục đích của mình…
        Ở đây, việc than khóc rền rĩ ta có thể hiểu là không phải vì sợ bị trừng phạt như tại Bác Triều Tiên vừa qua hay tại miền Bác trước đây khi HCM chết, mà cái khóc là muốn chứng minh cho lãnh đạo biết rằng mình muốn… tiến thân bằng con đường chính trị. Mãi cho đến hôm nay tại các bữa nhậu của quan chức – công chức nếu có đề tài về tang lễ thì câu đầu cửa mồm ai cũng khoe rằng: “… cả nhà anh/em không ai cầm được nước mắt!”. Đó là mode của công chức ai cũng biết nhưng cũng chẳng ai thèm phản đối làm gì cho mệt. Chấp nhận mãi sự dối trá 38 năm qua đã quen rồi, thêm tí nữa cũng chả sao!

      • Mày là tên mạo danh của Đai học Hà Nội ? Sao lại hèn hạ và vô học thế hả Lê Minh Khuê ?

  14. Có một người đọc gửi bình luận mà hệ thống bị làm sao… ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ COMMENT CỦA TÔI, CHỈ CHIA SẺ THÔI:

    thằng phản động chó má, ngu muội. mi đã bao giờ nắm trong tay hàng chục vạn quân để ném vào lò lửa chiến tranh chưa mà dám đánh giá người ta an phận thủ thường.chiến trường đại tướng còn không sợ huống chi là đời thường. Nếu mi đã gặp đại tướng thì mi sẽ biết ông là con người kiên quyết đến nhường nào. cách hành xử của ông từ năm 1980 đến nay có thể không làm vừa lòng một số người (như nhất là mấy thằng phản động như bọn mi) nhưng nếu ông làm khác và xảy ra đấu đá nội bộ thì chẳng phải là chỉ để cho bọn mi cười vào mũi ư. Mi nhầm rồi, Tín thì không nói làm gì, còn như tướng Độ, tướng Vĩnh lại quá cực đoan, nóng vội. Kẻ địch đáng sợ nhất của đời người là bản thân mình, ví như những khiếm khuyết trong nội bộ chế độ là kẻ thù của chế độ vậy; do đó phải chiến đấu thận trọng, khôn ngoan lâu dài. Chữ Nhẫn của đại tướng, ngoài mấy ông mi nêu ra thì chẳng có ai phản đối; thay vào đó toàn quan toàn dân vẫn hết mực tôn kính, ngưỡng mộ ông, coi ông là tấm gương sáng và là điểm tựa tinh thần của cả dân tộc.
    Cây cột trụ duy nhất chống trời cuối cùng đã không còn. Ai sẽ thay Người lãnh trách nhiệm gách vác bàu trời đây?

    • Văn là người mà! Đọc qua cái comment trên đây, chỉ cần vài dòng thôi, đủ biết hạng người của danviethungcuong trên đây thuộc hang người nào rồi. Và nhìn quả biết cây, nên cũng biết luôn tiên tổ vạn đại nhà danviethungcuong thực ra cũng là một loại người biến thái chưa toàn vẹn đó thôi.
      Đúng là một lủ côn đồ XHCN cháu con của thằng chó cheesst HỒ CHÍ MINH bán nước hại dân!

  15. Tại sao J. London lại để mấy comments tục tĩu, thiếu văn hóa trên blog thế?

    Tướng Giáp, được lấy làm biểu tượng (inspired figure) cho trang boxit – trang mạng cấp tiến, được khởi xướng bởi những các nhà (thực sự) trí thức hiện thời của VN như GS. Huệ Chi, Phạm Toàn… – đủ cho thế hệ trẻ chúng tôi thấy: ông là 1 người có nhân cách & trí tuệ lớn!

    Chiến tranh đã qua đi, chúng ta không thế biết hết mọi điều, từ đó qui gán tướng Giáp tài giỏi hay nướng quân để có chiến thắng cuối cùng. Tuy nhiên, tôi có phần nào đồng ý với quan điểm rằng: lẽ ra, tướng Giáp phải đóng vai trò lớn hơn trong thúc đẩy xã hội dân sự và dân chủ ở VN, như tướng Trà, tướng Vĩnh và tướng Sỹ Nguyên đã và đang làm.

    Tiếc là không hiểu vì lý do gì mà tướng Giáp đã không làm được điều này!

    • Vâng, xin thông cảm bạn ơi… rất kho cho tôi biết làm thế nào….

      • JL kính mến!

        Người Việt đã đúc kết: Dò sông dò biển dễ dò, có ai lấy thước mà đo lòng người. Tuy nhiên, là những người làm nghiên cứu khách quan, những sự kiện chân thực phải được ghi nhận, qua đó chúng ta sẽ biết được cái chúng ta cần biết. Ông Giáp qua đời, nghĩa tử là nghĩa tận, cần bày tỏ sự thương cảm và tôn trọng.

        Trở về với cuộc sống, có một thứ cũng đáng để nghiên cứu là:
        Danh có chính thì ngôn mới thuận. Có lo được cho lợi ích của mọi người thì mới được mọi người tôn quý.
        Phía bên đó đã lộ rõ: vừa không chính danh (lý tưởng hão huyền, tuyên truyền dối trá), vừa không chính nghĩa (nhu nhược bán nước, tâm địa độc ác, hành động ngu xuẩn).
        Phía bên này thì thế nào?
        oChính danh:
        Xả thân không vụ lợi.
        Thực sự cầu thị (lắng nghe).
        oChính nghĩa:
        Khơi được lòng tự hào dân tộc.
        Công tâm và nhân hậu.
        Chủ động ứng biến.

        Luôn tin: mưu sự là do nhân, còn thành sự là ở thiên. Cũng rõ: khi thiên – địa – nhân đã hòa hợp thì nhìn lòng người sẽ biết thiên mệnh.

        Thời thế đang thuận lợi để xuất hiện anh hùng. Người đó sẽ là ai?
        Chuyện đời khó đoán nhưng vẫn có tính quy luật: khi gặp thời người bán thịt hoặc người bán cá cũng lập được kỳ tích!

        Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Ai cũng có thể trở thành anh hùng. Luôn tự tin, kiên trì và nhanh nhạy thì ước muốn chắc chắn thành hiện thực. Ngày đó đã không còn xa!

        JL cũng đang là một anh hùng!

      • Thưa GS. Jonathan London,

        Qua diễn đàn của Ngài, tôi xin gửi vài lời đến các vị đang theo dõi blog của Ngài.
        Có thể lưu những nội dung mang tính chỉ trích, đả kích. Thậm trí là bài xích! Nhưng hãy tẩy chay những lời nói thô tục, bẩn thỉu.
        Các vị là những người trưởng thành, chắc hẳn cũng không muốn thế hệ sau của các vị (con cháu) cũng buông những lời lẽ dơ bẩn.
        Bản thân mình còn đang KHIẾM NHÃ thì lấy tư cách gì mà khi bàn luận về người khác!???
        Kính,

  16. TƯ BẢN XANH theo bác dáo MÁC thì thương mãi hóa CẢ TRINH TIẾT thiếu nữ đến TÂM HỒN của Nhà giáo mô phạm kỹ sư tâm hồn ….

    Còn NẾU bác dáo MÁC bây giờ sống lại thấy TƯ BẢN ĐỎ bên nước TỀ nước VỆ còn khinh khủng vượt ra ngoài KHOA HỌC GIẢ TƯỞNG nữa !!!!!!

    TRÍCH

    http://xuandienhannom.blogspot.fr/2013/10/a-co-quyet-inh-chinh-thuc-ve-noi-chon.html

    Chưa có tin gì về nơi an táng cụ Võ nhưng nhiều tin cho hay sẽ an táng cụ ở Mũi Rồng – Vũng Chùa- xã Quảng Đông- huyện Quảng Trạch. Đây là một điều bất thường khiến dân Quảng Bình ngơ ngác.

    Việc đem cụ Võ về quê hương an táng là rất tuyệt vời, xưa nay hiếm. Nhưng đã về quê hương sao không về Lộc Thủy- Lê Thủy lại về Quảng Trạch, tít tận địa đầu phía bắc Quảng Bình? Nghe mồm

    mấy ông phù thủy

    hay vì lợi ích du lịch của ông con cụ Võ?

    Thật không hiểu nổi?

    http://xuandienhannom.blogspot.fr/2013/10/a-co-quyet-inh-chinh-thuc-ve-noi-chon.html

    HẾT TRÍCH


    HẬU HẠI ĐIỆN : Phù Dung nhãn hiệu « Nã Phá Luân Đỏ »
    ********************** *******************

    Nghe một Tướng quân vừa ngỏm củ tỏi
    Bước vào Phố Tàu quận 13 đầy giòi
    Nhung nhúc như Thị trưởng Tất-Tốt (1) bảo
    Phố Tàu chỉ có sinh không có tử quả nòi
    Con Giời Thiên tử không bao giờ chết
    1 đứa mất 10 đứa chui lên từ lỗ cống mà coi !
    Bán mua lại thẻ thường trú hay quốc tịch
    Thành dân Pháp chủ tiệm hằn hòi
    Thành lính nằm vùng chiến tranh kinh tế
    Bán thuốc lá lậu bán giày quần áo xoa bóp xoi
    Mở cả phòng chứa ngầm phòng hút lén
    Phố Tàu quận 13 đầy chệt đầy khựa đầy giòi
    Nghe Tướng quân vừa ngỏm củ tỏi
    Vào phòng hủ bên bàn đèn hẳn hoi
    « Có ả Phù Dung hiệu « Nã Phá Luân Đỏ » ? »
    Chú chệt ngẩn ngơ ấm ớ thụt thòi
    « Chỉ có thuốc phiện « Mao Trạch Đông – Vua Đỏ »
    Đồng chí cứ phê cứ lắc cứ nhảy thử coi »
    « Sao nị không có « Nã Phá Luân Đỏ » bạch phiến ?
    Từ Hà L..ội xã hội đen đỏ gởi sang lũ giòi
    Trồng cây xanh trong nhà thắp đèn lồng kính
    Hay gởi từ Tam giác Vàng qua đây hẳn hoi .. ..»

    Chú chệt giả đò ngẩn ngơ ấm ớ nói
    « Sao nị không qua Sứ quán nước VỆ mà coi
    Chắc có ả Phù Dung hiệu « Nã Phá Luân Đỏ »
    Tiếp thị theo Tướng GIÁP mới ngỏm cù toi ! .. ..»
    Paris phì phào hít phê Phù Dung « Nã Phá Luân Đỏ
    Nhìn dòng người Hà L ..ội lên đồng khóc mướn muốn coi .. ..
    Buồn cho « Nã Phá Luân Trắng – Nã Phá Luân Đỏ »
    Thương hàng triệu lính chiến Tinh anh .. .. thể phách thành giòi

    TRIỆU LƯƠNG DÂN

    (1) Nguyên Thị trưởng Tất-Tốt (Jacques TOUTBON sau này làm Bộ trưởng Văn hóa Pháp ) bảo
    Phố Tàu chỉ có sinh không có tử, quả nòi con Giời Thiên tử không bao giờ chết .. . dựa vào Học
    viên thống kê Pháp .. .

    vì giấy tờ thẻ thường trú hay thẻ quốc tịch khi 1 đứa mất có 10 đứa chực
    sẵn mua đi bán mua lại để sống hợp lệ. Đây là loại lính nằm vùng chiến tranh kinh tế của TÔN TỬ
    tôn tẩn bán thuốc lá lậu

    (chỉ riêng thuốc lá hàng giả MÀ THÔI theo thống kê Liên Hiệp Quốc và
    Quốc Hội Pháp điều tra lên đến 195,000,000,000 đô la trong năm 2010 trong khi Tổng sản lượng
    quốc gia của nước DO THÁI là 47,000,000,000 đô la

    Cho thấy tầm mức NHÀ MÁY THẾ GIỚI hàng giả của Đế quốc hàng dỏm hàng nhái hàng giả của
    ĐẠI HÁN tàn phá khủng khiếp LOÀI NGƯỜI LƯƠNG THIỆN đến chừng nào !!!

    Chưa kể Trung Quốc là quốc gia TỘI PHẠM CHỐNG NHÂN LOẠI với 90 %
    trong số tiền 75,000,000,000 đô la thuốc y dược giả theo Hội nghị tại LONDON trong tháng này
    chiếm 10 % tổng số thuốc Tây tiêu thụ trên Thế giới

    Ngay tại PHÁP cũng đã có 1 % thuốc Tây giả vì mới đây Quan thuế PHÁP bắt 12,000,000 thùng
    thuốc ASPIRINE giả tại thương cảng HAVRE do đường dây buôn lậu từ TRUNG QUỐC đến !! !

    Tại châu PHI có tới 90 % thuốc Tây giả của TRUNG QUỐC sản xuất giết hại hàng năm 700,000 dân châu Phi !!!!!

  17. Nói chung những người không ưa tướng giáp là những người con của chúa và những người việt mất gốc ai là nô lệ cho ai thì tự những người đó hiểu . Diệm nhu chết vì quan thầy không ưa, Nguyễn khánh phải đi tị nan vì ông chủ không thích thiệu và quân lính tụt quần bỏ chạy vì bố bỏ rơi. Sai hay đúng lịch sử sẽ phán xét nghìn năm sau con cháu sẽ cho ai là kê chiêu thống ,trần ích tắc ai là Trần Hưng đạo

    • Bổ sung: hồ, duẩn, giáp,… quyết đánh miền nam cho ai: cs tàu hay cs liên xô? Để rồi năm 1979, tàu khựa mang quân sang “dạy cho bọn… tiểu bá láo lếu này một bài học! Mày ăn cơm của bố mày mà dám láo lếu…”.
      Nhược tiểu nào cũng là nô lệ ông ơi. Đừng mang cái tuyên truyền “giải phóng miền nam” ra để nói ở đây, xưa lắm rồi… Diễm. Ai “giải phóng ai” thì nhà báo Huy Đức đã thú nhận trong “Bên thắng cuộc” rồi. Tìm mà học đi nhé!
      Còn hiện tại, bộ tứ linh “sang, trong, hùng, dũng”, có công đưa đất nước này thua kém so với Thái Lan 20 năm, thua Singapore 50 năm so với… hiện tại. Những con người quá khứ và hiện tại là sản phẩm của cái quái thai xhcn, hiện đã bị dẹp gần hết trên trái đất này…

    • Ông không phải là con Chúa thì ông là con ai , con của Stalin à?

      “Yêu biết mấy, nghe con tập nói 
      Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!  
      Hôm qua loa gọi ngoài đồng 
      Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
      Làng trên xóm dưới xôn xao 
      Làm sao, Ông đã… làm sao, mất rồi!  
      Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!  
      Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?  
      Thương cha, thương mẹ, thương chồng 
      Thương mình thương một, thương Ông thương mười 
      …… thơ Tố Hữu…

  18. Tôi xin hỏi về quan điểm cá nhân ông cho 2 vấn đề
    – Cách thức mà ông Giáp dành chiến thắng trong cuộc chiến mà nhiều người chỉ trích là hi sinh nhân mạng không thương tiếc
    – Cách thức chính quyền sử dụng ông ấy sau chiến tranh mà nhiều người bêu rếu là bộ kế hoạch sinh đẻ
    Nếu là một nhà nghiên cứu thực sự thì tôi nghĩ ông sẽ có quan điểm khách quan về vấn đề này

  19. Đến phục các anh chị. Vẫn chống cộng miệt mài điên đảo và chửi bới ông ổng mỗi khi có cơ hội dù là nhỏ nhất, chứ chưa nói đến sự kiện Đại tướng qua đời đúng là chả khác gì món hời cho các anh chị nhảy bổ vào chửi với ăn theo, đó quả thực là những nỗ lực cực kỳ đáng biểu dương, đặc biệt về sự vô văn hóa, vô học và vô sỉ. Vâng, cứ tiếp tục đi, đời là vậy, dòng đời cứ trôi, dòng người cứ đi, và… các tiếng ăng ẳng ông ổng thì cứ vang. 🙂

  20. Bài viết của Nguyễn Thu Trâm thật là nực cười cho suy nghĩ đó.
    Đánh Pháp hay Mĩ đó là tinh thần dân tộc Việt Nam. Bạn nên soi lại lịch sử dân tộc để biết được điều đó. Cả ngàn năm bị đô hộ vậy mà dân ta chưa bao giờ chịu khuất phục. ĐT Võ Nguyên Giáp hay ai cũng vậy cả thôi.

Comments are closed.